Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1140 : Lôi kéo

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Bạch Tình Đình biết rõ cách làm của Diệp Lăng Phi. Chuyện này nếu thật sự để Diệp Lăng Phi can dự vào, chắc chắn Diệp Lăng Phi sẽ sử dụng không ít các biện pháp mạnh tay, Bạch Tình Đình hi vọng hai tập đoàn có thề từ từ bàn bạc, dù sao sau này cũng phải hợp tác với nhau, nếu để quan hệ trở nên căng thẳng thì không tốt. Trương Lộ Tuyết cũng có cùng cách nghĩ với Bạch Tình Đình, cô ta cũng cho rằng chuyện này Diệp Lăng Phi không can dự vào thì tốt hơn, để bọn họ giải quyết là được rồi.



Bạch Tình Đình nhìn Trương Lộ Tuyết, hai người đứng dậy, để Diệp Lăng



Phi ở trong văn phòng đợi tin tức của bọn họ, hai người đi thẳng đến phòng họp, cần tìm ra một biện pháp giải quyết thỏa đáng, giải quyết công việc trước mắt.



Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, lấy thuốc ra hút, châm thuốc xong, Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cửa phòng, nhìn ra bên ngoài.



Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng cửa mở, hắn quay người lại thấy Trịnh Khả Nhạc bưng một cốc cà phê đã pha sẵn đi vào.



- Diệp đại ca, trước khi tổng giám đốc ra ngoài bảo em pha cà phê cho anh.



Trịnh Khả Nhạc đi vào đặt cốc cà phê lên bàn trà thủy tinh, sau đó đứng thẳng người nói với Diệp Lăng Phi:



- Diệp đại ca, anh còn cần gì nữa không?



Diệp Lăng Phi quay về ghế sô pha, cúi người dụi thuốc vào trong gạt tàn, rồi đứng lên nhìn Trịnh Khả Nhạc đứng trước mặt mình nói:



- Khả Nhạc, em ở bên đó thế nào?



- Rất tốt ạ!



Trịnh Khả Nhạc nói đến đây theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa phòng, rồi lập tức quay lại bĩu môi nói:



- Nhưng bây giờ em không muốn ở cùng chị Oánh Oánh một tí nào.



Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc nói xong, hơi sửng sốt, trước đây



Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh chung sống với nhau rất tốt, sao bây giờ Trịnh Khả Nhạc lại nói không muốn ở cùng với Từ Oánh. Trong lòng Diệp Lăng



Phi cảm thấy rất nghi hoặc, nhìn Trịnh Khả Nhạc, trong mắt ánh lên cái nhìn khó hiểu, hắn gọi Trịnh Khả Nhạc đến, ôm eo Trịnh Khả Nhạc ngồi trên ghế, hỏi:



- Khả Nhạc, chuyện này là sao, sao em lại không muốn sống cùng với Từ Oánh?



Trịnh Khả Nhạc oán trách:



- Em chỉ là không muốn sống cùng với Từ Oánh. Khi ở trước mặt Diệp Lăng



Phi, Trịnh Khả Nhạc giống như một đứa bé gái, thích nhõng nhẽo, làm nũng, đó cũng là vì cô ta coi Diệp Lăng Phi là người đàn ông có thể tin tưởng được, ở bên cạnh Diệp Lăng Phi cô ta có được sự an ủi, Trịnh Khả



Nhạc hờn trách:



- Chị Oánh Oánh đặt ra quy định, yêu cầu mỗi ngày đều phải tự quét dọn phòng của mình, còn phải quét dọn phòng khách, Diệp đại ca, anh biết rồi đấy, em thích lên mạng chơi game, thường đến nửa đêm, làm gì có thời gian quét dọn, em thấy chỉ cần mình ở thấy thoải mái là được rồi, chị



Oánh Oánh giống như mẹ em vậy, ồ, còn lắm mồm hơn cả mẹ em.



Diệp Lăng Phi cười, hắn ta không ngờ Trịnh Khả Nhạc lại đánh giá Từ Oánh như vậy. Nhất định là Từ Oánh thấy Trịnh Khả Nhạc có chút lười biếng, mới nói Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc tuổi vốn không nhỏ, lại thêm



Trịnh Khả Nhạc vốn được nuông chiều từ bé, làm sao hiểu được những công việc trong nhà nên trong lòng Trịnh Khả Nhạc tự nhiên sẽ thấy không vui, Diệp Lăng Phi ôm lấy Trịnh Khả Nhạc an ủi:



- Khả Nhạc, em đừng tức giận, Từ Oánh cũng là muốn tốt cho em, xem em kìa, một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu có thể dọn nhà của sạch sẽ, lẽ nào không phải là một chuyện tốt hay sao?



Trịnh Khả Nhạc bĩu cái miệng xinh xắn ra, nũng nịu nói:



- Nhà em cũng đâu có lộn xộn. Diệp đại ca, nếu anh không tin thì đến chỗ em mà xem, xem xem nhà em có loạn không?



- Vậy anh hỏi em, quần áo của em khi nào thay một lần?



Trịnh Khả Nhạc lập tức nói:



- Ừ, hai ngày thay một lần. Đồ lót mỗi ngày thay một lần.



- Vậy em mấy ngày giặt quần áo một lần?



Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói xong, cô ta không trả lời ngay mà hỏi:



- Diệp đại ca, anh hỏi những chuyện đó làm gì, lẽ nào anh định giúp em giặt quần áo?



- Khả Lạc, em thành thật trả lời, em thường bao lâu giặt quần áo một lần?



Diệp Lăng Phi nhìn Trịnh Khả Lạc, đợi câu trả lời của Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc không nhìn Diệp Lăng Phi nói:



- Một tuần giặt một lần.



- Thật hả? Diệp Lăng Phi hỏi.



Trịnh Khả Lạc cúi đầu khẽ nói:



- Khi bận rộn thì mười ngày giặt một lần. Người ta thật sự rất bận, còn phải đi làm, làm gì có thời gian giặt quần áo.



- Mười ngày giặt quần áo một lần, Khả Nhạc, cái này không cần anh nói, em nghĩ mà xem, quần áo của em chất đống ở nhà không giặt, lại còn đồ lót của em...



Diệp Lăng Phi nhắc đến đồ lót của Trịnh Khả Nhạc, bèn nghe thấy Trịnh Khả Nhạc phản bác:



- Diệp đại ca, đồ lót của em hai ngày giặt một lần, thậm chí một ngày giặt một lần, em chưa bao giờ để đồ lót mười ngày mới giặt.



- Tốt, tốt, đồ lót em mối ngày giặt một lần.



Diệp Lăng Phi nghe thấy Trịnh Khả Nhạc cực lực phản bác chuyện đồ lót, hắn không nói nhiều với Trịnh Khả Nhạc về chuyện đồ lót, mà nói:



- Nhưng những quần áo khác vẫn mười ngày giặt một lần, cứ cho em bảy ngày giặt một lần, quần áo của em cũng để rất lâu, những quần áo đó sẽ bốc mùi, Từ Oánh giục em thu dọn nhà cửa cũng vì mục đích này, đó không phải là muốn em chăm chỉ một chút giặt hết quần áo của mình, Khả Nhạc, em không thể vì chuyện này mà cảm thấy Từ Oánh không tốt chứ, anh thấy



Từ Oánh làm rất tốt, trái lại con nha đầu là em lại khá lười đấy.



Trịnh Khả Nhạc nghe thấy Diệp Lăng Phi nói mình như vậy, hai cánh tay trắng ngần của cô ta ôm lấy cổ của Diệp Lăng Phi nũng nịu nói:



- Diệp đại ca, sao anh lại nói em như vậy, anh nên giúp em, đòi lại sự công bằng cho em.
Lăng Phi ra, cuối cùng Bạch Tình Đình đành ngoan ngoãn để Diệp Lăng Phi hôn. Khi Diệp Lăng Phi hôn Bạch Tình Đinh xong, Bạch Tình Đình giơ tay lên lau miệng, nói:



- Hôi chết đi được, còn hút thuốc, anh không biết trong miệng anh có mùi thuốc lá sao?



Diệp Lăng Phi nói:



- Bà xã, đây gọi là mùi vị đàn ông. Nếu đàn ông đến mùi đàn ông cũng không có, còn gọi gì là đàn ông nữa, Tình Đình, anh ở đây vẫn còn mùi đàn ông nè, đến đây, em thử xem.



Diệp Lăng Phi nói rồi kéo tay Bạch Tình Đình, đặt vào chỗ kín của hắn.



Bạch Tình Đình vốn định hướng ra cửa văn phòng, tay cô ta bị Diệp Lăng



Phi kéo vào năm lần bảy lượt vùng ra nhưng đều bị Diệp Lăng Phi giữ chặt, rút không ra. Bạch Tình Đình nũng nịu nói:



- Anh quá đáng nha, ở đây không phải ở nhà, anh để Trương Lộ Tuyết nhìn thấy thì làm thế nào, cái đồ háo sắc.



- Đàn ông không háo sắc chắc chắn là có bệnh.



Tay Diệp Lăng Phi không hề có ý buông ra, tay kia của hắn kéo đầu Bạch Tình Đình lại hôn say đắm.



Diệp Lăng Phi đang hôn Bạch Tình Đình thì chuông điện thoại của hắn vang lên, Diệp Lăng Phi đành phải ngừng hôn Bạch Tình Đình, tay Bạch Tình



Đình vừa định rút ra khỏi chỗ kín của Diệp Lăng Phi, bèn nghe thấy Diệp



Lăng Phi nói:



- Bà xã, đừng anh đang hưởng thụ, em lại lấy đi sao.



- Anh là đồ háo sắc, biến thái.



Bạch Tình Đình mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng tay không hề rút ra.



Diệp Lăng Phi dựa lưng vào so pha, một tay ôm lấy lưng Bạch Tình Đình, người Bạch Tình Đình ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi, hai tay cùng đặt vào chỗ kín của Diệp Lăng Phi. Tay kia của Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, thấy hiện lên số của Trương Dược, Diệp Lăng Phi biết bên Trương Dược nhất định đã điều tra ra chuyện gì rồi. Diệp Lăng Phi nhờ Trương Dược điều tra tin tức nhạc phụ của hắn, Trương Dược đã đông ý, lần này,



Trương Dược gọi điện cho Diệp Lăng Phi chính là muốn nói cho Diệp Lăng



Phi những chuyện mà anh ta biết.



Diệp Lăng Phi nghe điện thoại xong cười nói:



- Trương gia gia, xin chào. Trương gia gia, tôi rất nhớ ông.



Bạch Tình Đình đè trên người Diệp Lăng Phi, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói xong, cô ta ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên, nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng



Phi nhìn thấy khuôn mặt thanh khiết thoát tục của Bạch Tình Đình, không nhịn được cúi người hôn vào má Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, vội vàng đứng lên, hai tay cô ta bỏ ra khỏi chỗ dưới của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi khi đó đã dựng lên rồi.



Bạch Tình Đình sợ bị Trương Lộ Tuyết phát hiện chuyện cô ta làm ban nãy, vội vàng kéo áo Diệp Lăng Phi xuống, lấy áo Diệp Lăng Phi che vào chỗ kín của Diệp Lăng Phi.



Trương Lộ Tuyết đẩy cửa đi vào trong văn phòng, Trương Lộ Tuyết thấy



Diệp Lăng Phi nghe điện thoại không đi về phía này mà đi về bàn làm việc của cô ta. Bạch Tinh Đình đứng lên đi về Trương Lộ Tuyết.



Diệp Lăng Phi ngồi trên so pha cầm điện thoại nói chuyện với Trương Dược, Trương Dược nói trong điện thoại:



- Tiểu Diệp, chuyện đó tôi bảo Vệ Quốc tìm hiểu rồi, Chu Hồng Sâm ở tỉnh thành làm rất tốt, có một chút công trạng.



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Trương gia gia, tôi không phải muốn hỏi chuyện đó, tôi muốn hỏi cuộc sống của Chu Hồng Sâm thế nào?



Trương Dược nói:



- Chuyện đó tôi làm sao tìm hiểu được. Tiểu Diệp, cái này cậu không phải đã hỏi khó tôi rồi sao?



- Đây đâu phải là hỏi khó chứ, Trương gia gia, ông ở trên tỉnh người đông thế mạnh, bên dưới có bao nhiêu quân, ừm, trong đó không phải còn có lính đặc công, lính thông tin, cảnh vệ..., không được thì phái một số đi điều tra giúp tôi, xem như diễn tập, những lính đó không thể chỉ để ở mà không tham gia diễn tập gì chứ, như vậy không được sao.



Trương Dược nghe Diệp Lăng Phi nói xong cười nói:



- Tiểu Diệp, cậu ấy à, chỉ biết làm khó tôi, những người đó là để tôi tùy tiện điều động hay sao, tôi vì chuyện này phái người đi, hơn nữa lại là điều tra thị trưởng, nếu mà truyền ra ngoài thật sự không ra sao, bỏ đi, tôi vẫn cứ bảo Vệ Quốc tìm hiểu thêm một chút, nhưng từ phía Vệ



Quốc tôi có nghe được một số chuyện liện quan đến Chu Hồng Sâm, nghe nói bây giờ ông ta và Tưởng Khải Lâm quan hệ rất thân thiết, nói thế nào nhỉ, đây không phải là một chuyện tốt. Đương nhiên, chuyện ở địa phương, tôi không tiện nói nhiều.



Diệp Lăng Phi nói:



- Tôi đương nhiên biết rõ rồi. Trương gia gia, tôi cũng không bảo ông phải đi quản chuyện ở địa phương, nhưng chuyện này tôi đều hiểu, tôi chỉ quan tâm chuyện về Chu Hồng Sâm, đại loại những chuyện như sau khi tan sở ông ta đi gặp những ai, làm những gì..lẽ nào những chuyện này lại làm khó Trương gia gia sao?



- Tôi sẽ cô gắng đi tìm hiểu vậy. Trương Dược nói.



- Vậy tôi cảm ơn Trương gia gia trước, Trương gia gia, khi nào ông quay lai Vọng Hải, tôi mời ông ăn cơm. Tôi mời ông ăn hải sản, mặc dù hải sản ở đây không ra sao nhưng ít nhất cũng là hải sản, ông thấy đúng không?



- Tôi sớm đã nghe được chuyện về cậu từ thủ trưởng, cậu đối đãi với thủ trưởng của tôi còn như vậy, huống hồ là tôi. Tôi thấy để tôi quay về hãy tính, tôi không hy vọng cậu có thể mời tôi ăn cơm gì, theo tiêu chuẩn cậu mời thủ trưởng của tôi, tôi cũng chỉ được ăn một bát mỳ thôi, hơn nữa còn là loại mỳ không có vị gì.



Diệp Lăng Phi nói:



- Trương gia gia, ông lại nói đùa với tôi rồi, tôi làm sao có thể đối đãi với ông như vậy chứ, làm sao lại không cho một miếng thịt vào trong bát mỳ chứ.



Trương Dược nghe xong cười nói:



- Được rồi, nếu phía tôi có tin tức, tôi sẽ nói với cậu, tóm lại Chu



Hồng Sâm có một chút thành tích, chỉ là không biết cuộc sống như thế nào.



Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, hăn cau mày, đối với Diệp Lăng Phi,



Chu Hồng Sâm và Tưởng Khải Lâm thân thiết với nhau không phải là một chuyện tốt. Có thể Chu Hồng Sâm suy nghĩ trên phương diện thành tích nên cố ý thân thiết với Tưởng Khải Lâm, dù sao Chu Hồng Sâm cũng cần sự ủng hộ của Tưởng Khải Lâm, Diệp Lăng Phi thật sự lo lắng là Chu Hồng Sâm bị Tưởng Khải Lâm lôi kéo. Một khi Chu Hồng Sâm bị Tưởng Khải Lâm lôi kéo thì Diệp Lăng Phi sẽ rất khó khăn để kéo Chu Hồng Sâm lên bờ.