Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1141 : Người phụ nữ cố chấp

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Diệp Lăng Phi chau mày. Hắn không nói chuyện với Bạch Tình Đình, hắn móc ra điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi. Hắn đưa tầm mắt đến bàn trà.



Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi nhìn như vậy thì cô đi đến giơ tay hươ hươ trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt hướng sang người Bạch Tình Đình đang đứng bên cạnh mình, hắn hỏi:



- Tình Đình, em sao vậy?



- Em mới là người hỏi anh làm sao thì có!



Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô hỏi:



- Ông xã, khi nãy anh đang nghĩ gì vậy?



- Không nghĩ gì cả!



Diệp Lăng Phi lấy điếu thuốc đưa lên miệng hút mấy hơi rồi dập tắt, hắn xoay mặt sang phía Bạch Tình Đình, hắn nói:



- Khi nãy anh vừa mới nhận điện thoại của Trương Dược, anh đang nghĩ về chuyện của bố Hân Mính!



- Bác Chu làm sao hả anh?



Bạch Tình Đình hỏi.



- Không có gì, không có gì!



Diệp Lăng Phi nói,



- Bây giờ vẫn chưa rõ ràng, đợi anh làm cho rõ rồi hãy nói nhé, à, anh nghĩ ra một chuyện, Lộ Tuyết, Tình Đình, các em gần đây không cần đi đến xưởng điện tử của tập đoàn Suzuki nữa, ở đó xảy ra chút chuyện!



Khi Diệp Lăng Phi đến tập đoàn Tân Á tắm rửa, khử độc thì Bạch Tình Đình cũng đã rất hoang mang, không biết vì sao Diệp Lăng Phi lại cẩn thận như vậy. Lúc đó, Diệp Lăng Phi chỉ nói với cô là đợi đến tối khi về nhà rồi sẽ nói. Bây giờ sau khi nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện này, Bạch Tình Đình hỏi:



- Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì vậy?



Trương Lộ Tuyết ngồi trước bàn làm việc cũng hướng ánh mắt sang Diệp



Lăng Phi, trong lòng Trương Lộ Tuyết cũng nghi ngờ, Trương Lộ Tuyết và



Bạch Tình Đình đều nhìn Diệp Lăng Phi đợi Diệp Lăng Phi giải thích…….



- Chuyện này các em biết vậy là được rồi, không nên nói ra ngoài!



Diệp Lăng Phi nói,



- Như vậy rất dễ gây ra khủng hoảng xã hội, có thể xưởng điện tử ở đó đang chế tạo sinh vật độc hại, khi nãy anh chính là ở đó về, nhận được tin tức sơ bộ là có người Nhật đang ở đó nghiên cứu sinh vật độc hại.



Hiện nay phía cảnh sát đang điều tra nếu như có tin tức gần nhất thì phía cảnh sát đó sẽ báo cho anh biết, còn những người dân bình thường của xã hội có thể sẽ không biết được tin này!



- Sinh vật độc hại à?



Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó thì đều kinh ngạc. Trương Lộ Tuyết lúc trước còn có vẻ thờ ơ, không quan tâm đến, vốn không nghĩ đến sự việc quan trọng như vậy, nhưng lúc này, biểu hiện của cô tỏ ra có chút khẩn trương, ai mà nghe thấy sự việc này thì đều sẽ khẩn trương như vậy thôi.



Trương Lộ Tuyết rời khỏi chỗ ngồi của mình và đi tới.



Diệp Lăng Phi gật gật đầu nói:



- Loại sinh vật bệnh độc có thể thông qua việc khống chế thần kinh để làm tất cả những việc khác, cuối cùng là chuyện gì, cái này không được biết rồi, bất luận nói thé nào loại sinh vật gây bệnh này rất đáng sợ, hơn nữa loại sinh vật gây bệnh này có thể truyền nhiễm thông qua việc tiếp xúc cơ thể. Đương nhiên rốt cuộc là tiếp xúc dưới tình huống gì là truyền nhiễm thì không biết được rồi. Anh thấy chuyện này không phải là chuyện nhỏ đâu, cần phải nghiêm túc xử lý, à, chuyện những người điên xuất hiện gần đây nhất tập kích người ngoài có thể có liên quan đến sinh vật gây bệnh này!



- Không phải chứ!



Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói thì há mồm khinh ngạc nói:



- Ông xã, như vậy chẳng phải là nguy hiểm lắm sao?



- Chính xác là rất nguy hiểm, cho nên cảnh sát mới xử lý chuyện này!



Diệp Lăng Phi nói,



- Nhưng theo anh thì cũng không liên quan nhiều lắm. Phía cảnh sát sẽ giải quyết chuyện này rất tốt, Tình Đình em không cần phải lo lắng đâu!



Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này xong thì điện thoại hắn reo lên.



Diệp Lăng Phi nhìn màn hình điện thoại thì thấy số của Tiểu Triệu gọi đến. Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, hắn hỏi:



- Tiểu Triệu, tình hình mới nhất ở đó thế nào rồi?



- Anh Diệp, có hai chuyện đấy!



Tiểu Triệu nói:



- Chuyện thứ nhất là cuộn phim mà chúng ta cho đi có đã có kết quả rồi.



Tuy không rõ ràng nhưng có thể nhận định ra, có người đã đem một vài cái hòm vận chuyển từ trong xưởng ra và đem lên thuyền!



- Một vài cái hòm à?



Diệp Lăng Phi nghe xong thì hơi sửng sốt nói:



- Tiểu Triệu cậu có biết được cái hòm đó là thứ gì chứ?



- Không biết!



Tiểu Triệu nói,



- Căn bản là không nhận ra! Nói cách khác là cái chết của tên ký giả và cái hòm kia là có liên quan với nhau!



Diệp Lăng Phi nói,



- Nghĩ lại mà nói thì có thể nói thứ chứa đựng bên trong chiếc hòm đó chính là những sinh vật gây bệnh đó. Tên ký giả đó vì phát hiện ra chuyện này mà bị những tên người Nhật Bản đó giết bịt đầu mối vì lo sợ chuyện này sẽ bị phơi bày ra ngoài!



- Không loại trừ khả năng này!



Tiểu Triệu nói,



- Chuyện thứ hai cũng có liên quan đến chuyện này, bên trong nhà kho chính xác là đã bị thiêu cháy, chỉ là bị thiêu cháy một diện tích nhỏ, theo em thấy, sinh vật gây bệnh này rất có khả năng là bị chuyển ra ngoài một số rồi!



- Anh hiểu rồi!



Diệp Lăng Phi nói,



- Xem ra mục đích thực sự mà Yonchien Yamakawa và Takeshi Kusamoto đến



Vọng Hải đó chính là vì những sinh vật gây bệnh này. Rất có khả năng là một bộ phận trong đó đã bị đưa ra bên ngoài rồi, mà tên ký giả đó trong khi điều tra chuyện của xưởng điện tử đã vô tình phát hiện ra những sinh vật gây bệnh bị đưa ra bên ngoài nên mới bị những tên Nhật Bản đó giết bịt đầu mối. Về phần những sinh vật gây bệnh còn lại ở bên trong kho hàng rất có thể là Tập đoàn Suzuki vì thiêu hủy chứng cứ nên mới cố ý thiêu cháy nó. Chẳng trách những tên Nhật Bản này chúng ta đều không nhìn thấy, chỉ có một tên chủ quản người Nhật ở đây, nhiệm vụ chính của hắn là tiêu hủy chứng cứ. Tiểu Triệu, cậu từ từ thẩm vấn tên người Nhật đó một chút cho anh, đừng có dễ dàng thả hắn như vậy. Nếu nói những sinh vật gây bệnh đó đã rời khỏi thành phố Vọng Hải rồi thì chúng sẽ đi đâu? Đến đất Nhật Bản à? Anh cho rằng không thực tế lắm. Có thể là Yonchien



Yamakawa bọn họ đã đem chúng bán cho người mua rồi, như vậy cũng đã kiếm được một món tiền rất lớn rồi!



- Anh Diệp, em biết rồi!



Tiểu Triệu nói,



- Em đã mang tên người Nhật đó về đội rồi, à, đúng rồi, thành phố đã phong tỏa xưởng điện tử rồi, nghiêm cấm bất kỳ người nào đến đó.



- Chuyện này anh có thể hiểu được!



Diệp Lăng Phi nói,



- Chuyện này rất dễ dàng gây ra khủng hoảng xã hội, trong thành phó cũng không hy vọng gây ra khủng hoảng lớn vậy cho xã hội. Bọn họ phải làm như vậy thôi. Anh thấy, các phương tiện truyền thong cũng sẽ im lặng đối với chuyện này. Tiểu Triệu, cậu ở bên đó có tin tức gì gần nhất thì nhớ kịp thời báo cho anh biết, biết không?



- Anh Diệp, em đương nhiên là biết rõ. Em biết làm thế nào mà!



Tiểu Triệu nói,



- Anh Diệp, em ở bên đây có chuyện gì thì sẽ lập tức báo cho anh biết mà!



- Tốt lắm!



Diệp Lăng Phi nói. Diệp Lăng Phi sau khi tắt máy thì xoay mặt về phía Bạch Tình Đình đang đứng bên cạnh hắn, hắn cười nói:



- Bà xã, chuyện này xem ra càng ngày càng thú vị đấy!



- Càng ngày càng thú vị à?




Bạch Tình Đình nói.



Vu Tiêu Tiếu không tắt máy mà cầm điện thoại xoay sang bên cạnh nói với



Tuyết Hàn. Bạch Tình Đình cầm điện thoại trong tay, đợi tin tức bên này của Vu Tiêu Tiếu, một lúc sau thì nghe trong điện thoại vọng lại tiếng của Vu Tiêu Tiếu, cô nói:



- Chị, Tuyết Hàn đồng ý đi ăn tối rồi, à, chúng ta gặp nhau ở đâu vậy chị?



- Em đến Tập đoàn Tân Á nhé!



Bạch Tình Đình nói,



- Bọn chị ở Tập đoàn Tân Á, một lát nữa mới ra. Các em cứ đến trước đợi nhé, bọn chị họp xong có thể cùng nhau đi ăn cơm rồi!



- Dạ được!



Vu Tiêu Tiếu nói,



- Chị, bây giờ em và Tuyết Hàn đi đây, đợi khi chúng ta gặp nhau thì sẽ nói chuyện tiếp nhé!



Bạch Tình Đình tắt máy, rồi trở về lại phòng họp, cuộc họp lúc đó đã bàn bạc xong phương án hợp nhất. Diệp Lăng Phi vốn không tham gia vào cuộc họp này, hắn đang ở trong phòng làm việc cùng với Trương Duy Tuyết, hắn lên mạng chơi điện tử. Diệp Lăng Phi gần đây lâu rồi không chơi những trò chơi thế này, hôm nay hắn trở nên có hứng thú trở lại và chơi điện tử, chỉ sau khi chơi được mấy vòng, thì cổ họng trở nên không có hứng thú gì, chán, hắn xem kênh bàn luận về các trận đấu “ StarCraft”. Diệp



Lăng Phi rất hứng thú với “ StarCraft”. Trò chơi này có thể là đã có lịch sử mười năm rồi, công ty Blizzard dời trò chơi này nên đã thu hút vô số người yêu thích chơi trò chơi này. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi vốn không chơi trò chơi này. Trò chơi này rất chú trọng đến chiến lược, chú ý đến thao tác và hoạt động. Diệp Lăng Phi xem qua giới thiệu vắn tắt và rất có hứng thú với trò chơi này.



Máy tính này của Trương Lộ Tuyết không có trò chơi này, nhưng tại bản lậu thịnh hành của Trung Quốc muốn tìm thấy được trò chơi này trên internet đó cũng là một chuyện không hề khó khăn. Theo lý thuyết nên bỏ tiền ra mua bản chính, nhưng Diệp Lăng Phi rất muốn chơi. Lúc này ai mà đi mua bản chính chứ. Hắn liền download bản lậu. Diệp Lăng Phi trong lòng còn khinh bỉ chính mình, tuy hắn cũng biết giống chuyện này hay là nên mua bằng tiền, nếu không trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với người sáng tác, nhưng hắn không thể vì mua bản chính mà không chơi được.



Diệp Lăng Phi có lúc cũng lên mạng xem, đương nhiên, Diệp Lăng Phi cho rằng xem thế này cũng phải trả tiền. Còn có vài bản lậu của những độc giả gọi là vô liêm sỉ, Diệp Lăng Phi trong lòng rất khinh bỉ. Đương nhiên, cũng không thể trách những độc giả vô liêm sỉ vậy, trong lòng những độc giả này cũng luôn cho rằng có bản crack miễn phí thì tại sao phải mua bản chính, kỳ thực, hành vi này của bọn họ đã chứng minh cho việc không biết gì, người không có tiền xem sách có thể hiểu được, không có tiền chung quy là không thể đi mua được, còn đối với những người có tiền mà lại không bỏ tiền ra mua mà còn to tiếng đi giúp đỡ cái gì không xem loại này, vậy có thể chính là vô sỉ cộng thêm vô tri rồi.



Diệp Lăng Phi download trò chơi StarCraft rồi cài đặt trong máy tính của Trương Lộ Tuyết, sau khi vào giao diện thì Diệp Lăng Phi từ từ chơi.



Trò chơi này kỳ thực tay cũng rất dễ, tuy là nói phức tạp nhưng so với những trò mà hắn đã chơi thì đơn giản hơn, điều quan trọng nhất là tính sách lược của trò chơi này, Diệp Lăng Phi chỉ là chơi mấy cái thì đã thích trò chơi này, thậm chí hắn còn quên mất rằng hắn đã nói là năm giờ đến xem phương án hợp nhất giữa hai tập đoàn.



Diệp Lăng Phi ở đây khi mà chơi đến thỏa chí rồi thì Trương Lộ Tuyết mở cửa phòng làm việc đi vào trong. Trương Lộ Tuyết đến gọi Diệp Lăng Phi đi, bây giờ đã có phương án sơ bộ rồi. Đương nhiên, phương án sơ bộ này vẫn rất không rõ ràng, chủ yếu là phương án hợp nhất từ mấy mặt lớn mà tạo ra, Trương Lộ Tuyết bây giờ gọi Diệp Lăng Phi đến xem xem phương án này có được hay không.



Khi cô vừa bước vào phòng làm việc thì nghe thấy âm thanh của những trò chơi điện tử, trong lòng Trương Lộ Tuyết hơi ngạc nhiên. Cô đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhìn Diệp Lăng Phi đang chơi trò chơi thì Trương Lộ



Tuyết khẽ nói:



- Diệp Lăng Phi, máy tính của em cài trò chơi này khi nào vậy?



Diệp Lăng Phi sau khi nghe thấy giọng nói khẽ của Trương Lộ Tuyết thì buông tay ra, hắn xoay mặt sang Trương Lộ Tuyết, cười nói:



- Chính là lúc em đi họp, anh vừa mới cài đấy mới chơi được mấy vòng thôi, Lộ Tuyết, em có muốn chơi một tí không, rất hay đấy!



- Diệp Lăng Phi, đây là máy tính làm việc của em, tự nhiên bị anh cài trò chơi vào vậy?



Trương Lộ Tuyết nói,



- Mau xóa đi, em không muốn trong máy tính làm việc của em lại có những thứ linh tinh như vậy!



- Lộ Tuyết, đừng như vậy mà!



Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói xóa trò chơi ấy đi, hắn vội vàng nói:



- Anh khó khăn lắm mới cài được trò ấy vào, em để anh chơi tí nữa đi, đợi sau khi anh chơi xong, anh sẽ xóa cho em, em thấy được không?



- Không được, bây giờ anh xóa đi!



Trương Lộ Tuyết nói với thái độ rất kiên quyết, cô nhìn Diệp Lăng Phi, và nói:



- Anh có xóa không?



- Anh không xóa!



Diệp Lăng Phi nói.



Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói không xóa thì cô bèn nói:



- Nếu anh không xóa thì em xóa, em không phải là không biết xóa đâu nhé!



Trương Lộ Tuyết nói rồi lấy con chuột của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đâu có chịu để Trương Lộ Tuyết lấy đi, Trương Lộ Tuyết vừa cầm con chuột trong tay thì Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Trương Lộ Tuyết, kéo Trương Lộ



Tuyết ngồi vào lòng mình, Diệp Lăng Phi nói:



- Lộ Tuyết, em đừng có giận mà, đợi anh chơi xong, anh sẽ xóa trò chơi đó mà, em thấy như vậy có được không hả?



- Không được!



Trương Lộ Tuyết nói,



- Bây giờ em muốn xóa, em không muốn giao diện máy tính làm việc của em lại có bất cứ trò chơi nào cả, đây là nguyên tắc làm việc của em, máy tính ở nhà em có thể có trò chơi, nhưng trong máy tính làm việc của em thì không thể có được!



Khi Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi đang tranh cãi rốt cuộc có xóa trò chơi đó hay không thì cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết bị đẩy ra,



Bạch Tình Đình từ bên ngoài bước vào. Bạch Tình Đình thấy Trương Lộ



Tuyết đi lâu rồi mà không thấy quay lại nên mới đến phòng làm việc của



Trương Lộ Tuyết xem thử rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ khi Bạch Tình Đình vừa mở cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết thì lại nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đang ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi, và đang tranh luận với Diệp Lăng Phi tranh luận về vấn đề gì đó.



Bạch Tình Đình đứng ở cửa, nhìn Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết. Tiếng mở cửa của Bạch Tình Đình đã kinh động đến Diệp Lăng Phi và Trương Lộ



Tuyết, hai người đều đưa ánh mắt về phía cửa. Sau khi nhìn thấy Bạch



Tình Đình đang đứng ở cửa, Trương Lộ Tuyết đẩy Diệp Lăng Phi một cái, rồi nũng nịu nói:



- Vợ anh đến rồi kìa, cái anh này, còn không để em đứng lên nữa à?



Diệp Lăng Phi không thể làm gì khác hơn là để Trương Lộ Tuyết đứng lên rời khỏi lòng mình. Hắn cũng đứng lên, nhưng, Diệp Lăng Phi vẫn không quên nhắc Trương Lộ Tuyết:



- Trương Lộ Tuyết, trò chơi đó rất hay đấy, em không được xóa đâu!



- Không được!



Thái độ của Trương Lộ Tuyết rất kiên quyết, cô nói:



- Nhất định phải xóa!



Bạch Tình Đình sau khi nghe câu nói đó thì có chút kỳ lạ, cô bước vào phòng và nói:



- Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì vậy?



- Không có chuyện gì đâu!



Diệp Lăng Phi nói,



- Trương Lộ Tuyết người phụ nữ thật quá cố chấp, anh cài một trò chơi vào máy tính của cô ấy, cô ta lại kiên định phải xóa đi, thật là một cô gái ngoan cố!



- Ai cố chấp vậy?



Trương Lộ Tuyết tay phải nắm chặt con chuột, đang xóa trò chơi



StarCraft. Sau khi cô nghe Diệp Lăng Phi nói cô là một cô gái cố chấp thì cô đưa ánh mắt xinh đẹp nhìn Diệp Lăng Phi, cô nói:



- Diệp Lăng Phi, lẽ nào anh cho rằng em ngoan cố sao?



- Đương nhiên rồi!



Diệp Lăng Phi nói.



- Lẽ nào như vậy không gọi là cố chấp à!



- Đây không gọi là cố chấp, đây gọi là nêu gương tốt!



Trương Lộ Tuyết nói,



- Em thân là Tổng giám đốc, nếu trên máy tính làm việc có trò chơi điện tử thì người dưới sẽ nói thế nào?