Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1151 : Tiền an ủi

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


- Leng keng!



Trong khi Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết hôn nhau, hắn không cẩn thận làm rơi gạt tàn thuốc lá xuống đất. Gạt tàn rơi xuống kêu lên lanh lảnh.



Trương Lộ Tuyết nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh, bèn cố sức đẩy Diệp Lăng Phi đang đè trên người mình ra, bỏ miệng ra khỏi miệng Diệp Lăng Phi nói: 



- Mau dậy đi.



Diệp Lăng Phi không hiểu có chuyện gì xảy ra, đang yên đang lành lại bắt mình dậy. Nhưng Diệp Lăng Phi vẫn rời khỏi người của Trương Lộ Tuyết, ngồi trên sô pha, Trương Lộ Tuyết ngồi dậy, nhìn cái gạt tàn rơi xuống đất kêu ca: 



- Em biết ngay để anh ở đây hút thuốc là không có gì tốt đẹp cả, xem anh làm chỗ này bẩn chết đi được.



Trương Lộ Tuyết nói rồi đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng. Không lâu sau, Trương Lộ Tuyết cầm chổi vào tự mình quét dọn, Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết tự mình quét dọn nói: 



- Lộ Tuyết, sao em lại tự mình quét vậy, lẽ nào ở đây không có người quét dọn vệ sinh sao?



Trương Lộ Tuyết nói:



- Tự mình có thể quét dọn, đương nhiên tự mình quét. Việc nhỏ này lại còn cần tìm người đến làm, như vậy cũng có lợi cho sức khỏe.



Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy, hắn dựa lưng vào sô pha, nhìn Trương Lộ Tuyết không nói gì. Trương Lộ Tuyết vốn nghĩ Diệp Lăng Phi sẽ nói vài câu, không ngờ Diệp Lăng Phi lại không nói gì giữ im lặng, cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt trong như nước mùa thu nhìn Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế hỏi một cách kỳ lạ: 



- Diệp Lăng Phi, sao anh không nói gì?



Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói xong lại cười nói: 



- Sao anh lại phải nói chứ? Anh thấy em nói rất đúng, Trương Lộ Tuyết, ban nãy em nói rất có lý, bây giờ anh đang thưởng thức.



Trương Lộ Tuyết hơi sửng sốt nhìn Diệp Lăng Phi nói: 



- Thưởng thức?Thưởng thức cái gì?



Ánh mắtDiệp Lăng Phi nhìn vào ngực của Trương Lộ Tuyết rồi nói: 



- Cái này còn phải hỏi, đương nhiên là thưởng thức em rồi. Anh đang thưởng thức thân hình mê hồn của em, ban nãy anh nghĩ một chuyện, thân hình nỏng bỏng như em được tạo ra như thế nào?



Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cười nói: 



- Diệp Lăng Phi, cái này anh không cần nghĩ, em đây là trời sinh. Nếu anh muốn chị đó nhà anh cũng giống em, vậy thì phải hao tổn tâm tư đấy.



Diệp Lăng Phi lắc đầu cười nói: 



- Vóc dáng Tình Đình đã rất đẹp rồi, không cần để Tình Đình phải cố ý đi tạo ra một vóc dáng quỷ quái gì cả, anh chỉ là muốn ngắm thân hình của em mà thôi, nếu trước mắt anh có một người đẹp thế này mà anh lại không biết thưởng thức vậy không phải là đã bỏ phí một cơ hội tốt hay sao, anh không muốn bỏ qua cơ hội này đâu.



Trương Lộ Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói: 



- Được rồi, anh đừng ở đây đấu khẩu với em nữa, nếu anh có thời gian ở đó khua môi múa mép chi bằng đến giúp em một chút…nhấc chân lên…



Trương Lộ Tuyết nói rồi bắt Diệp Lăng Phi nhấc chân lê, cô ta quét xong dưới chân Diệp Lăng Phi quay người lại quay lưng về phía Diệp Lăng Phi, chổng cái mông đẫy đà lên quét nhà.



Diệp Lăng Phi đưa tay phải lên, vỗ vào mông Trương Lộ Tuyết một cái “Bốp”. Trương Lộ Tuyết đột nhiên quay người lại trách: Diệp Lăng Phi, anh yên nào, đừng phá nữa.



Diệp Lăng Phi cười khà khà nói: 



- Lộ Tuyết, anh làm vậy không phải là khuấy động không khí sao.



- Làm gì có cái kiểu khuấy động không khí như thế. 



Trương Lộ Tuyết lại quay người đi, đúng lúc Trương Lộ Tuyết vừa quay người đi, Trương Lộ Tuyết đột nhiên ôm lấy eo Trương Lộ Tuyết, kéo Trương Lộ Tuyết vào lòng, nói: 



- Diệp Lăng Phi, anh đừng phá nữa, việc ở công ty không ít, em không có thời gian gây với anh.



- Có chuyện gì. Diệp Lăng Phi hỏi.



Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, quay đầu về phía Diệp Lăng Phi nói: 



- Có chuyện gì? Diệp Lăng Phi, anh không nhìn thấy những việc này ở công ty sao, anh còn nói có việc gì.



Hai tay Diệp Lăng Phi từ dưới cánh tay Trương Lộ Tuyết ôm Trương Lộ Tuyết vào lòng, nói: 



- Anh thấy, vốn dĩ không có chuyện gì. Anh thấy chẳng có chuyện gì cả.



- Anh đương nhiên cảm thấy không có chuyện gì rồi. Trong mắt anh, ngoài đàn bà ra chẳng có cái gì nữa cả.



- Còn có trò chơi.



Trong lúc Diệp Lăng Phi ôm lấy Trương Lộ Tuyết, cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết có tiếng gõ cửa, nghe thấy tiếng gõ cửa, từ chân Diệp Lăng Phi đứng lên, nói: 



- Vào đi!



Trần Ngọc Đình mở cửa văn phòng bước vào. Khi Trần Ngọc Đình đi vào, nhìn thấy Trương Lộ Tuyết tay cầm chổi, hơi sửng sốt rồi cười nói: 



- Tổng giám đốc Trương, sao chị lại đích thân quét dọn vậy?



Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại nhìn sang Trần Ngọc Đình nói: 



- Còn không phải do anh ta sao? Đều do anh ta làm chuyện tốt, làm rơi gạt tàn xuống đất, làm rơi hết tàn thuốc xuống đất, tôi thấy mình tự dọn là được rồi, phó tổng Trần chị có việc gì vậy?
- Trịnh Khả Nhạc, sao em lại cho rằng anh tức giận, lẽ nào em cho rằng anh là loại người thích tùy tiện nổi nóng với người khác như vậy sao?



- Giống!



Trịnh Khả Nhạc nói vậy xong, Diệp Lăng Phi cũng không nói gì, đột nhiên đứng dậy, hai tay chặn ở eo Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc bị Diệp Lăng Phi ôm như vậy, trong lòng có chút kinh hoàng, nói: 



- Diệp đại ca, anh muốn làm gì vậy?



Diệp Lăng Phi cười mờ ám nói: 



- Anh còn có thể làm gì. Để anh bù đắp một chút cho em.



Diệp Lăng Phi bế Trịnh Khả Nhạc đi vào phòng xép trong văn phòng của Trương Lộ Tuyết, chợt nghe thấy một tiếng “ Phạch”. Cửa phòng xép được khép lại.



Khi Trịnh Khả Nhạc đi ra khỏi văn phòng của Trương Lộ Tuyết, vừa may gặp Trương Lộ Tuyết và Trần Ngọc Đình từ phòng họp quay về, Trương Lộ Tuyết và Trần Ngọc Đình vừa đi vùa nói chuyện, đi đến cửa văn phòng, nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc, Trương Lộ Tuyết nói: 



- Khả Nhạc, lát nữa vào văn phòng của tôi, chị có chút chuyện muốn em sắp xếp một chút.



Trịnh Khả Nhạc miệng ngậm chặt hướng về Trương Lộ Tuyết gật đầu, không nói gì. Trương Lộ Tuyết hơi sửng sốt, nhìn kỹ miệng của Trịnh Khả Nhạc, trong lòng bèn hiểu ra. Cô ta hướng về Trịnh Khả Nhạc xua tay nói: 



- Em đi đi, đợi lát đừng quên đến phòng làm việc của chị.



Trịnh Khả Nhạc không nói gì, chạy nhanh về phía nhà vệ sinh. Trần Ngọc Đình là người từng trải, Trần Ngọc Đình nhìn vào văn phòng của Trương Lộ Tuyết, nhưng không có ý vạch trần nói: 



- Tổng giám đốc Trương, vậy tôi về văn phong trước, tôi thấy có rất nhiều việc cần giải quyết, xử lý, phương án hợp nhất hai tập đoàn đã được quyết định, vậy chúng ta nên nhanh chóng thực hiện, những việc này càng kéo dài đối với công ty càng không có lợi.



Trương Lộ Tuyết gật đầu, nói: 



- Phó tổng Trần, tôi cũng nghĩ vậy, vì vậy tôi mới nói với chị, tôi vốn định chiều mới nói với chị chuyện này, nhưng lại sợ bị chậm chễ, ừ, phó tổng Trần, đợi lát nữa chúng ta tổ chức cuộc họp, chị thông báo với các nhân viên liên quan nhé. 



Trương Lộ Tuyết nói rồi nhìn thời gian nói: Quyết định là bốn giờ chiều nhé, chúng ta bốn giờ chiều họp tại phòng đa chức năng.



Trần Ngọc Đình đồng ý nói: 



- Được rồi. Vây bây giờ tôi quay về chuẩn bị một chút.



Đợi Trần Ngọc Đình đi, Trương Lộ Tuyết đẩy cửa văn phòng đi vào, trong văn phòng, không hề nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết hơi cau mày, di đến phòng xép của cô ta, mở của thì thấy Diệp Lăng Phi đang nằm trên giường của cô ta, trong phòng còn có mùi vị khác thường. Trương Lộ Tuyết nhì lên mặt của Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói: 



- Diệp Lăng Phi, anh biến chỗ thành cái gì rồi.



Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng của Trương Lộ Tuyết bèn ngồi dậy. Hắn hướng về phía Trương Lộ Tuyết cười nói: 



- Lộ Tuyết, sự việc đã nói chuyện xong rồi chứ?



- Nói xong rồi. Trương Lộ Tuyết nói.



- Đến đây, ngồi đến đây.



Diệp Lăng Phi gọi Trương Lộ Tuyết đến ngồi bên cạnh hắn, Trương Lộ Tuyết không hề có ý đi qua mà nhìn Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói: 



- Diệp Lăng Phi, ban nãy anh làm cái gì?



- Không làm gì cả. Diệp Lăng Phi nói.



Trương Lộ Tuyết nói: 



- Anh đừng coi em là đứa ngốc. Ban nãy em ở gặp Khả Nhạc ở cửa văn phòng, anh còn nói gì nữa.



Diệp Lăng Phi nghe thấy Trương Lộ Tuyết nói vậy cười nói: 



- Anh còn nghĩ có việc gì cơ, anh và Khả Nhạc không làm chuyện gì khác. 



Diệp Lăng Phi nói rồi nhảy từ trên giường xuống, cười nói: 



- Ai bảo em không ở bên anh.



Trương Lộ Tuyết trừng mắt nói: 



- Anh...anh quá đáng quá. Anh sao có thể làm như vậy ở trong văn phòng chứ.



Diệp Lăng Phi cười ha ha nói: 



- Ba người chúng ta đâu phải chưa từng làm vậy. Lộ Tuyết, đến đây, đừng giận nữa, nói cho anh biết, mọi người trong phòng họp rút cuộc đã nói gì.



Trương Lộ Tuyết nói: 



- Không nói gì cả. Cứ cho là có nói, em cũng không nói với anh.



Diệp Lăng Phi cười nói: 



- Em không nói với anh phải không, vậy anh sẽ dùng biện pháp mạnh vậy. Anh xem em có nói không?



Trương Lộ Tuyết không hề sợ hãi ngược lại nhìn Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói: 



- Anh có bản lĩnh đó không?