Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1189 : Chúng ta quay về thôi
Ngày đăng: 11:04 18/04/20
Vu Đình Đình ban đầu không nhìn thấy Điền Tư. Khi Điền Tư vào Vu Đình Đình đang nói chuyện với Đường Hiểu Uyển và mọi người, nghe Diệp Lăng Phi nhắc, Vu Đình Đình mới nhìn thấy Điền Tư đứng ở cửa nhà hàng. Nhưng người thanh niên cùng đến với Điền Tư, Vu Đình Đình lại không quen, cô ta cũng chưa từng gặp.
Khi Vu Đình Đình nhìn thấy Điền Tư và người thanh niên lạ mặt kia, Điền Tư cũng nhìn thấy Vu Đình Đình. Đồng thời Điền Tư cũng nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Điền Tư hơi sửng sốt dường như có vẻ do dự không biết có nên chào Vu Đình Đình hay không. Vu Đình Đình cũng giống như Điền Tư, cô ta cũng đang do dự không biết có nên chào Điền Tư hay không.
Vu Đình Đình không nói với Điền Tư về chuyện giữa cô ta và Diệp Lăng Phi, vì vậy khi Vu Đình Đình tình cờ gặp Điền Tư trong nhà hàng, cô ta cảm thấy có phần bất an, không biết có nên chào Điền Tư hay không. Trong lúc Điền Tư và Vu Đình Đình đang chần chừ, Diệp Lăng Phi bèn giơ tay lên chào: Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp em ở đây.
Điền Tư nghe thấy tiếng Điền Tư xong, cô ta biết cho dù mình không muốn gặp Vu Đình Đình cũng không được, chỉ còn cách đi đền chào Vu Đình Đình. Chỉ là trong lòng Điền Tư có chút lo lắng, không biết Vu Đình Đình có nói lại với Trần Dương những gì mà cô ta nhìn thấy không.
Điền Tư hôm nay không đi cùng vời Trần Dương, cô ta đi gặp một người bạn học hồi cấp ba, người bạn đó cũng đang học ở Vọng Hải, chỉ là trường đại học ở ngoại thành, lần này, người bạn học đó của Điền Tư đi vào thành phố là để gặp Điền Tư. Điền Tư vốn định tìm một chỗ nào đó ngồi ăn cơm với bạn cô ta nhưng không ngờ lại gặp Vu Đình Đình ở đây.
Nhưng trong lòng Điền Tư ít nhiều có chút vui mừng, có ta có thể nhìn thấy Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi cùng ăn cơm với nhau, điều này chứng tỏ giữa Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình quả thực có quan hệ thân thiết với nhau, còn hai người đẹp ở bên cạnh Điền Tư chỉ nhìn lướt qua chứ không hề chú ý.
Điền Tư đi thẳng về phía Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Thật trùng hợp em cũng không ngờ có thể gặp mọi người ở đây, hôm nay em đi ăn cơm với bạn cấp ba của em, Đình Đình, cậu cũng đến ăn cơm hả?
Câu nói của Điền Tư, hỏi cũng như không, nếu Vu Đình Đình không đến ăn cơm thì cũng không ngồi ở đây. Nhưng Điền Tư vừa nói bèn nói rõ quan hệ giữa cô ta và người thanh niên kia, cũng không muốn để Vu Đình Đình hiểu nhầm. Nhưng Vu Đình Đình vốn không phải là loại phụ nữa thích quản chuyện của người khác, nên cô ta không quan tâm Điền Tư đi ăn cơm với ai.
Vu Đình Đình nghe Điền Tư nói vậy xong, cô ta cũng giống như giải thích với Điền Tư, vội vàng nói:
- Tớ cũng đi cùng bạn đến ăn cơm. Điền Tư, tớ giới thiệu với cậu một chút, đây là chị tiểu Uyển, kia là chị Khả Hân…
Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình giải thích với Điền Tư, trong lòng hắn thấy thật buồn cười, xem ra Vu Đình Đình lo lắng Điền Tư biết được quan hệ giữa cô ta và Diệp Lăng Phi nên mới giải thích như vậy với Điền Tư. Diệp Lăng Phi cũng có tính toán của riêng mình, ban nãy khi hắn nhìn thấy Điền Tư thì nghĩ nếu hắn không chào hỏi gì sẽ khiến Điền Tư nghi ngờ, như thế thà rằng chào hỏi với Điền Tư thì tốt hơn.
Điền Tư nhìn Diệp Lăng Phi cười nói: Diệp tiên sinh không ngờ anh và Đình Đình lại quen biết nhau.
Trước mặt Điền Tư, Diệp Lăng Phi tỏ ra không hề có chút lo lắng sợ bị Điền Tư phát hiện bí mật của hắn. Hắn liếc nhìn Điền Tư nói:
- Ừ, là bạn bè ấy mà. Khi nào em có thời gian, anh muốn nói chuyện với em.
Điền Tư hơi sửng sốt. cô ta có phẩn không hiểu nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Nói chuyện với em? Diệp tiên sinh, anh tìm em có việc gì không?
- Cũng không có việc gì, chỉ là muốn nói chuyện với em thôi, khi nào thì em có thời gian?
Điền Tư nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta nhìn người bạn học của mình đang đứng cạnh mình nói:
- Hôm nay em phải đi cùng với bạn em, có lẽ…có lẽ phải đợi hai hôm nữa.
- Đã như vậy thì hai hôm nữa sẽ nói vậy. Anh cho em số điện thoại của anh, đợi em có thời gian, thì nhớ gọi điện cho anh, anh muốn nói chuyện với em.
- Điều đó chính là sự giúp đỡ lớn nhất của cô đối với tôi, sau này cô phải ở cạnh Tình Đình mọi lúc mọi nơi, một bước cũng không được rời, bất luận cô ấy đi đâu, cô đều phải đi cùng, nếu cô ấy không đưa cô đi cùng, cô nhất định phải gọi điện thoại cho tôi. Tôi thấy, khoảng thời gian này rất nguy hiểm nếu có thể vượt qua thì coi như an toàn.
- Diệp tiên sinh, về điều này ông cứ yên tâm, trước đây tôi đã bảo vệ tiểu thư Yamakawa, trong lĩnh vực này tôi có rất nhiều kinh nghiệm, tôi sẽ dùng cách thức hợp lý và an toàn nhất để bảo vệ tiểu thư Bạch.
Diệp Lăng Phi gật đầu cười nói:
- Đương nhiên rồi, trong lĩnh vực này tôi tin vào năng lực của cô. Thực ra tôi không hề lo lắng về năng lực của cô mà lo Tình Đình quá tự do, tùy tiện.
Minako nhìn Diệp Lăng Phi cô ta khẽ nói:
- Diệp tiên sinh, tôi có hỏi thêm một điều được không?
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói vậy xong bèn nhìn Minako gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể. Minako, tôi nhớ là đã nói với cô rất nhiều lần, giữa tôi và cô không phải là quan hệ chủ tớ gì cả mà chúng ta bạn bè, nếu cô đồng ý, có thể coi tôi như người nhà của cô, và ở đây chính là nhà của cô, cô và tôi khi nói chuyện không cần dùng khẩu khí quá khách sáo, đương nhiên nếu cô nhất quyết muốn dùng cách nói đó tôi cũng không ép cô phải thay đổi, dù sao điều này là quyền tự do của cô, tôi chỉ muốn cô biết rằng trước mặt tôi không cần phải dùng khẩu khí khách sáo như vậy.
Minako nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong. Cô ta giải thích:
- Diệp tiên sinh, điều này tôi biết, tôi chỉ là trong nhất thời không thay đổi được.
Diệp Lăng Phi nhìn Minako cười nói:
- Minako, ban nãy tôi đã nói với cô rồi, cô và tôi là bạn bèn, là người một nhà, cô không cần phải giải thích điều gì với tôi, cô có chuyện gì thì cứ hỏi đi, tôi sẽ nói với cô tất cả những gì tôi biết.
- Diệp tiên sinh, nhưng kẻ đó là người như thế nào?
Minako hỏi Diệp Lăng Phi như vậy. Diệp Lăng Phi dương như sớm đã biết Minako sẽ hỏi như vậy, nghe thấy Minako hỏi xong, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Có thể nói là một bọn rất nguy hiểm, chính xác hơn là một đám lính đánh thuê, Minako, cô nên biết rõ, lính đánh thuê là những kẻ rất nguy hiểm trong thế giới này, bọn chúng vì tiền mà liều cả tính mạng, khi đối mặt với những kẻ đó, điều chúng ta phải làm là tiêu diệt chúng, không được để bọn chúng có bất kỳ cơ hội hành động nào.
Minako nghe Diệp Lăng Phi nói xong, cô ta gật đầu nói:
- Diệp tiên sinh, tôi biết rồi ạ.
- Biết thì tốt!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì có một cơn gió biển thổi đến, Minako hơi run, Diệp Lăng Phi dang tay khoác lên vai Minako cười nói:
- Đi thôi, chúng ta quay về thôi!