Đô Thị Tàng Kiều

Chương 11911 : Kẻ không khách khí

Ngày đăng: 11:04 18/04/20


Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của cục trưởng cục công an gọi đến, trong lòng tràn đầy nghi

hoặc, Diệp Lăng Phi nhận thấy chuyện này đến quá đột ngột, hắn không hề

có chuẩn bị. Bất thình lình gọi điện thoại đến bảo hắn đi tham gia cuộc

họp, bản thân hắn thấy rất hoài nghi.



- Lẽ nào họ muốn bắt mình?



Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu Diệp Lăng Phi, nhưng rất nhanh bị Diệp Lăng Phi phủ nhận, nếu đối phương muốn bắt hắn thì không cần thiết phải đích thân gọi điện cho hắn như vậy, điều này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường, nhưng bây giờ đã rất muộn rồi lại bảo Diệp Lăng Phi đi tham gia họp, chuyện này khiến người ta thấy rất khó hiểu. Có quá nhiều chuyện

khó hiểu, Diệp Lăng Phi cau mày nói:



- Cục trưởng Triệu, thế này đi, cho tôi nửa tiếng, nửa tiếng nữa tối sẽ tới.



- Được!



Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong nhưng không lập tức đi vào phòng ngủ

mà suy nghĩ về việc này. Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì có tiếng của Dã Thú ở tầng dưới vọng lên.



- Lão đại, em mang đồ đến chúc mừng anh chuyển tới này.



Tiếng của Dã Thú rất lớn, đến cả Diệp Lăng Phi đang ở trên tầng hai

cũng nghe thấy tiếng của Dã Thú, Diệp Lăng Phi cười, trước mặt Dã Thú

Diệp Lăng Phi không cần phải lo lắng nguy hiểm, Dã Thú là người anh em

đáng tin nhất của hắn.



Cửa phòng ngủ mở ra, Bạch Tình Đình mặc một chiếc váy dài màu trắng vẫn

còn đeo mác đứng ở cửa. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình liền

trách:



- Ông xã, anh đi xem Dã Thú, cậu ta làm gì mà to tiếng thế, bây giờ là nửa đêm rồi.



Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Bạch Tình Đình, dang tay vỗ vào mông Bạch Tình Đình khẽ nói:



- Tình Đình, anh đi nói với Dã Thú, em cứ từ từ thay đồ nhé.



- Ông xã, có đẹp không?



Bạch Tình Đình mặc quần áo mới mua, quay một vòng trước mặt Diệp Lăng

Phi, chân vay bay phấp phới, càng tôn thêm vẻ đẹp mỹ miều của Bạch Tình

Đình. Diệp Lăng Phi gật đầu cười nói:



- Rất đẹp, Tình Đình bất luận em mặc gì cũng đẹp.



- Cái miệng anh thật ngọt, ông xã, em còn mua cả đồ lót đấy, đợi anh bảo Dã Thú về xong anh vào phòng ngủ em cho anh xem.



Bạch Tình Đình nói đến đây, hai má đột nhiên ửng hồng lên, khẽ nói:



- Tối qua em mệt quá, không để ý gì đến ông xã, tối hôm nay em sẽ bù đắp cho anh.



- Ừ, vậy thì tốt.



Diệp Lăng Phi vốn định nói với Bạch Tình Đình lát nữa hắn phải ra

ngoài, nhưng lời đã đến cửa miệng rồi lại không nói ra nữa. Diệp Lăng

Phi thấy tâm trạng của Bạch Tình Đình đang vui như vậy, nếu lúc này hắn

nói với Bạch Tình Đình hắn phải ra ngoài, sợ rằng sẽ khiến Bạch Tình

Đình không vui, Diệp Lăng Phi vì nghĩ đến điều này nên mới không nói với Bạch Tình Đình.



Diệp Lăng Phi tới đầu cầu thang liền nhìn thấy Dã Thú tay cầm một chai

rượu đang đi lên gác, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi xuống Dã Thú cười nói:



- Lão đại, anh xuống thật đúng lúc, em đang đi tìm anh, ừm, em mang thịt bò và rượu táo đến này...



Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Dã Thú, đưa tay vỗ vào vai Dã Thú nói:



- Dã Thú, anh có việc phải ra ngoài, nếu em muốn chúc mừng thì đợi ngày mai đi, bây giờ anh phải đến cục công an.



Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói phải đi đến cục công an, tưởng rằng Diệp Lăng Phi đã phi đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi:
người sẽ rất dễ nhận ra những người nào là người châu Âu, những người

nào là người châu Á, Diệp Lăng Phi thấy hai người đàn ông không quay

người lại đó có lẽ là người châu Âu. Diệp Lăng Phi thấy dường như một

trong hai người đó rất quen, nhưng hắn lại không nhớ ra rút cuộc là ai.



- Diệp tiên sinh, anh đến rồi.



Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc quẩn áo cảnh sát ngồi ở phía trên cùng đứng dậy, ông ta đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, đưa tay phải ra tự giới thiệu:



- Tên tôi là Triệu Đào, là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Vọng Hải,

cuộc điện thoại ban nãy là tôi gọi cho anh, rất xin lỗi, muộn thế này

còn gọi điện cho anh.



Diệp Lăng Phi nhìn Triệu Đào nói:



- Cục trưởng Triệu, ông gọi tôi đến muốn như vậy, tôi hy vọng ông có thể đưa ra cho tôi một sự giải thích hợp lý, tôi không phải là một thị dân

đầy tinh thần trách nhiệm, càng không muốn đi làm những việc không phải

của mình, tôi hy vọng cục trưởng Triệu có thể hiểu ý của tôi, nếu cục

trưởng Triệu không thể đưa ra cho tôi một lời giải thích hợp lý thì bây

giờ tôi sẽ rời khỏi đây.



Triệu Đào nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, ông ta cười nói:



- Diệp tiên sinh, anh đừng vội, trước tiên tôi xin giới thiệu với anh

vài người, chuyện này có thể nói là ít nhiều có liên quan đến anh, ồ,

đương nhiên, tình hình cụ thể tôi cũng không hiểu rõ, những điều tôi

biết không nhiều lắm.



Cục trưởng Triệu nói rồi quay mặt sang người đàn ông đang đứng ở phía trên giới thiệu:



- Diệp tiên sinh, vị này là Hoàng...Hoàng tiên sinh.



Triệu Đào dường như do dự không biết có nên nói ra tên của người đàn ông kia. Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy Triệu Đào nói người đàn ông kia họ

Hoàng, hắn quay mặt nhìn người đàn ông kia cười nói:



- Thì ra là Hoàng tiên sinh ban nãy gọi điện cho tôi ư, quả nhiên là một nhân tài, phong thái bất phàm, hẳn nào nói chuyện mới ngạo nghễ như

thế, thì ra lai lịch không đơn giản chút nào.



Người đàn ông họ Hoàng nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, vẫn với giọng điệu không khách khí, ông ta nói:



- Diệp tiên sinh, nếu không phải có người kiên quyết muốn anh đến tham

gia cuộc họp này, tôi cho rằng anh hoàn toàn không cần thiết phải tham

gia những cuộc họp như thế này.



Khẩu khí của người đàn ông kia vẫn rất không khách khí, điều này khiến

Diệp Lăng Phi rất không hài lòng. Dã Thú đứng ở sau lưng Diệp Lăng Phi

cũng có phần không nhịn được rồi, gã ta không ngờ tên kia lại có thể

không khách khí đến vậy đối với Diệp Lăng Phi. Dã Thú vừa định hành động thì nghe thấy Diệp Lăng Phi ho lên một tiếng, Dã Thú nghe thấy tiếng ho của Diệp Lăng Phi bèn cố nén cơn giận lại, đứng ở sau lưng Diệp Lăng

Phi, trừng mắt nhìn người đàn ông họ Hoàng đang đứng ở phía trên.



Diệp Lăng Phi liếc nhìn người đàn ông kia, lạnh lùng nói:



- Tôi cũng không muốn tham gia những cuộc họp như thế này, tôi thấy

những cuộc họp như thế này chẳng liên quan gì đến tôi cả, nếu thật sự có liên quan đến tôi, tôi cũng sẽ tự mình giải quyết, chứ không cần người

khác đi giải quyết chuyện của mình.



Diệp Lăng Phi nói rồi quay sang Triệu Đào nói:



- Cục trưởng Triệu, ông nghe thấy rồi đấy, tôi đến đây rồi nhưng một số

người cho rằng tôi không cần thiết phải ở đây, vậy tôi xin phép đi

trước.



- Xin đợi một lát.



Ngay sau câu tiếng Pháp ấy, người đàn ông quay lưng về phía Diệp Lăng Phi quay người lại.