Đô Thị Tàng Kiều

Chương 11912 : Kẻ không khách khí (2)

Ngày đăng: 11:04 18/04/20


Diệp Lăng Phi vừa nói xong bèn thấy người cảnh sát kia khó xử đến nỗi cau mày lại, anh ta nhìn Diệp Lăng Phi, có vẻ hối lỗi nói:



- Diệp tiên sinh, phiền anh đợi ở đây một chút, tôi đi báo cáo với cục trưởng.



Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra gọi điện. Trong lúc Diệp Lăng Phi đợi người cảnh sát kia gọi điện thoại xin ý kiến cục trưởng cục cảnh sát Vọng Hải, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, trước cổng của tòa nhà chỉ có hai người cảnh sát, nhưng xung quanh lại có đỗ mấy chiếc xe, bên trong xe đều là cảnh sát, xem ra việc tối hôm nay không hề đơn giản. Diệp Lăng Phi đề cao cảnh giác, hắn không biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lẽ nào những cảnh sát này chuẩn bị bắt hắn hay sao? Diệp Lăng Phi lại nghĩ đến việc một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn hắn nên làm thế nào để chạy trốn.



Rất nhanh, người cảnh sát kia buông điện thoại xuống, gật đầu nói với Dã Thú:



- Mời anh đi cùng chúng tôi vào gặp cục trưởng.



Người cảnh sát kia dẫn đường, Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi theo anh ta đến trước thang máy, trên đường từ cửa đến thang máy, Diệp Lăng Phi nhìn thấy có ít nhất bốn người cảnh sát ở đây, lúc này Diệp Lăng Phi mới chú ý đến một chi tiết mà ban nãy hắn không chú ý đến, hắn thấy trên người những cảnh sát này đều có mang súng. Cảnh sát mang theo súng thì không có gì lạ, nhưng Diệp Lăng Phi thấy bây giờ đã là đêm khuya, mà những cảnh sát này còn mang theo súng đi tuần ở đây, thì bên trong tuyệt đối không phải là vấn đề đơn giản, mà có chuyện rất quan trọng xảy ra, mới khiến những cảnh sát này cẩn thận như thế. Hơn nữa nhìn thái độ của bốn người cảnh sát kia có thể thấy bọn họ không phải muốn nhằm vào Diệp Lăng Phi và Dã Thú mà họ đang làm công tác bảo vệ, ngăn chặn sự đột nhập của kẻ khác.



Khi Diệp Lăng Phi đi thang máy lên tầng sáu, hắn càng xác minh hơn nữa cho suy nghĩ này, cửa thang máy vừa mở ra, ở hai bên thang máy còn có hai người cảnh sát mang sứng đứng ở đó, bên trong hành lang cũng có vài người cảnh sát mang súng như thế. Cảnh tượng này khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy những cảnh sát này đang bảo vệ cho một số nhân vật quan trong nào đó.



Diệp Lăng Phi đi theo người cảnh sát kia đi vào phòng họp, hắn hỏi:



- Tại sao lại có nhiều cảnh sát đến vậy?



Người cảnh sát kia chỉ khẽ cười với Diệp Lăng Phi nói:



- Diệp tiên sinh, đây là công tác bảo vệ bình thường của cục công an chúng tôi, không có gì đặc biệt cả.




- Thì ra là Hoàng tiên sinh ban nãy gọi điện cho tôi ư, quả nhiên là một nhân tài, phong thái bất phàm, hẳn nào nói chuyện mới ngạo nghễ như thế, thì ra lai lịch không đơn giản chút nào.



Người đàn ông họ Hoàng nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, vẫn với giọng điệu không khách khí, ông ta nói:



- Diệp tiên sinh, nếu không phải có người kiên quyết muốn anh đến tham gia cuộc họp này, tôi cho rằng anh hoàn toàn không cần thiết phải tham gia những cuộc họp như thế này.



Khẩu khí của người đàn ông kia vẫn rất không khách khí, điều này khiến Diệp Lăng Phi rất không hài lòng. Dã Thú đứng ở sau lưng Diệp Lăng Phi cũng có phần không nhịn được rồi, gã ta không ngờ tên kia lại có thể không khách khí đến vậy đối với Diệp Lăng Phi. Dã Thú vừa định hành động thì nghe thấy Diệp Lăng Phi ho lên một tiếng, Dã Thú nghe thấy tiếng ho của Diệp Lăng Phi bèn cố nén cơn giận lại, đứng ở sau lưng Diệp Lăng Phi, trừng mắt nhìn người đàn ông họ Hoàng đang đứng ở phía trên.



Diệp Lăng Phi liếc nhìn người đàn ông kia, lạnh lùng nói:



- Tôi cũng không muốn tham gia những cuộc họp như thế này, tôi thấy những cuộc họp như thế này chẳng liên quan gì đến tôi cả, nếu thật sự có liên quan đến tôi, tôi cũng sẽ tự mình giải quyết, chứ không cần người khác đi giải quyết chuyện của mình.



Diệp Lăng Phi nói rồi quay sang Triệu Đào nói:



- Cục trưởng Triệu, ông nghe thấy rồi đấy, tôi đến đây rồi nhưng một số người cho rằng tôi không cần thiết phải ở đây, vậy tôi xin phép đi trước.



- Xin đợi một lát.



Ngay sau câu tiếng Pháp ấy, người đàn ông quay lưng về phía Diệp Lăng Phi quay người lại.