Đô Thị Tàng Kiều
Chương 13101 : Hợp tác!(1)
Ngày đăng: 11:06 18/04/20
Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người ở trong quán cà phê. Dã Thú vừa đi vệ sinh về, hắn đặt mông ngồi xuống chỗ đối diện với Diệp Lăng Phi, cười toe toét, nói:
- Lão Đại, có phải là ả đàn bà thối tha kia sẽ không đến không?
Diệp Lăng Phi khẽ lắc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Dã Thú, không cần phải vội, anh tin rằng Chu Ngọc Địch nhất định sẽ tới!
Diệp Lăng Phi tay phải cầm ly cà phê lên, đặt ly cà phê bên môi, đúng lúc đó, chợt nghe thấy tiếng nhân viên tạp vụ của quán cà phê chào khách, Diệp Lăng Phi quay sang bên đó, nhìn thấy Chu Ngọc Địch dẫn theo hai chị em sinh đôi đi vào trong quán cà phê. Diệp Lăng Phi một ngụm uống cạn ly cà phê của mình, hắn để xuống ly cà phê xuống, nói thầm:
- Dã Thú, người đến rồi đấy!
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy liền quay đầu nhìn ra phía cửa, quả nhiên nhìn thấy Chu Ngọc Địch dẫn theo hai chị em sinh đôi làm hộ vệ đang đi tới đây. Ánh mắt Dã Thú không nhìn Chu Ngọc Địch mà là nhìn hai chị em đi phía sau Chu Ngọc Địch, hai chị em sinh đôi này chính là hai chị Thanh Nhi mà lần trước Chu Ngọc Địch nhắc tới, Dã Thú chưa từng nhìn thấy hai chị em sinh đôi này ở hội sở giải trí Đại Phú Quý. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy, Dã Thú vừa nhìn, ánh mắt liền không chịu rời, cứ nhìn chằm chằm vào hai chị em Thanh Nhi. Chu Ngọc Địch đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, ánh mắt cô ta nhìn về phía Dã Thú, sau đó hừ lạnh một tiếng, nhìn sang chỗ Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh làm ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ muốn tôi tới đây để nói chuyện với anh, anh có cảm thấy là chuyện bé xé ra to không?
- Chu Ngọc Địch, khi tiếp xúc với người phụ nữ như cô, tôi phải rất cảnh giác, bởi vì tôi không biết trong lòng cô đang toan tính cái gì!
Diệp Lăng Phi nói,
- Chu Ngọc Địch, cô đã đến đây, chi bằng ngồi xuống nói chuyện một chút, tôi tin rằng chúng ta có không ít chuyện để nói đâu!
Chu Ngọc Địch nhìn thoáng qua Dã Thú, cô ta hừ lạnh nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi chỉ muốn nói chuyện một mình với anh thôi, tôi không muốn nơi này có người ngoài!
Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới mình, cô ta hỏi:
- Anh nói xem, rốt cuộc trong lòng tôi suy nghĩ cái gì?
- Một người không cam lòng làm một người phụ nữ bình thường nhất định sẽ không quên chuyện quá khứ đâu!
Tay Diệp Lăng Phi bỗng nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu lên, Diệp Lăng Phi nhìn thẳng vào mắt Chu Ngọc Địch, nói:
- Chu Ngọc Địch, giữa hai chúng ta không cần thiết phải quanh co lòng vòng, cô hiểu rõ tôi, tôi cũng hiểu rõ quá khứ của cô, ta tôi biết việc cô đang làm bây giờ, mặc dù cô khoác lên mình tấm áo hợp pháp, nhưng ở trước mặt của tôi, hai chúng ta đều như nhau, chúng ta đều là những người đi lạc trong thế giới giữa ánh sáng và bóng tôi. Tôi hi vọng cô biết, tôi là một người không thích bị không chế, nếu như ai đó muốn thử khống chế tôi, vậy tôi sẽ cho kẻ đó trả giá thật nhiều!
Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu này, cô ta có vẻ phiền não, lấy thuốc lá ra, so với Diệp Lăng Phi rút thuốc ra hút ngay trước mặt Chu Ngọc Địch, không hề có hành động báo trước, Chu Ngọc Địch có vẻ lịch sự hơn rất nhiều, trước khi hút còn hỏi một câu là có thể hút thuốc được không. Thật ra thì, Chu Ngọc Địch hoàn toàn không cần thiết phải hỏi như vậy, Diệp Lăng Phi vốn là đang hút thuốc, căn bản là không đủ tư cách trả lời vấn đề có được hút thuốc hay không. Chu Ngọc Địch châm lửa xong, cô ta hung hăng hút một hơi, không để ý đến ly cà phê trước mặt đã nguội lạnh, cô ta liên tục hút liền mấy hơi, mới hướng về phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi cho rằng anh đã hiểu lầm, tôi không hề muốn khống chế anh, tôi chỉ hi vọng anh không nên quấy rầy tôi, tôi không phủ nhận, gặp phải anh ở chỗ này khiến cho tôi rất bất ngờ. Tôi cũng đã điều tra qua hồ sơ cá nhân của anh, sở dĩ tôi nghĩ biện pháp uy hiếp vợ của anh, là bởi vì tôi lo anh sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi, đây là suy nghĩ thật lòng của tôi. Diệp Lăng Phi, bây giờ thì anh rõ rồi chứ?
Diệp Lăng Phi tay phải cầm điếu thuốc, tay trái lấy nâng ly cà phê, sau khi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Diệp Lăng Phi để ly cà phê xuống bàn, hắn khẽ lắc lắc đầu, nói:
- Chu Ngọc Địch, có thể những lời cô nói với tôi là thật, cũng có thể đó là lời nói dối, nhưng chuyện đó không quan trọng, sở dĩ tôi gọi điện thoại cho cô là vì muốn bàn bạc về chuyện hợp tác của chúng ta, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là hai chúng ta phải hợp tác với nhau!
- Anh muốn hợp tác với tôi? Tại sao anh lại muốn hợp tác với tôi?
Chu Ngọc Địch hỏi.
- Rất đơn giản, sau khi tôi tìm được miếng ngọc bội kia, tôi muốn nhìn thấy những miếng ngọc bội khác, tổng cộng là chín miếng, bên tôi đã có một miếng, bên cô ít nhất có bảy miếng, miếng còn lại tôi cũng sẽ tìm giúp cô, nếu như vậy thì trong tay tôi có hai miếng, trong tay cô có bảy miếng, không biết cô định thế nào đây?