Đô Thị Tàng Kiều

Chương 13102 : Hợp tác!(2)

Ngày đăng: 11:06 18/04/20


- Nói như vậy là anh đã có được miếng ngọc bội vốn nằm ở trong tay Bành gia rồi!



Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới miếng ngọc bội kia, cô ta cũng không có gì bất ngờ, dường như Chu Ngọc Địch đã sớm nghĩ đến chuyện đó. Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:



- Dĩ nhiên, nếu như không phải như vậy, thế thì tôi cũng sẽ không nói chuyện hợp tác với cô, chẳng lẽ cô cho rằng tôi là kẻ ngốc sao?



- Diệp Lăng Phi, anh đã nói đến nước này rồi, tôi cũng không cần che giấu nữa, thật ra thì, miếng ngọc bội trong tay Bành gia đối với tôi mà nói không quan trọng, đúng là Cửu Long triều thánh cần có chín miếng ngọc bội, nhưng thật ra chỉ cần tám miếng ngọc bội đã đủ rồi. Miếng ngọc bội còn lại, cũng chính là mảnh ngọc bội của Bành gia không có tác dụng gì quá lớn, có cũng được, mà không có cũng không sao, cho nên có thể nói trong tay anh chẳng có miếng ngọc bội nào cả!



- Thật sao?



Diệp Lăng Phi đưa điếu thuốc lá lên miệng, hắn hung hăng hút một hơi, sau đó dí điếu thuốc đã cháy hết vào cái gạt tàn cho tắt lửa, hắn hướng về phía Chu Ngọc Địch, phun khói thuốc ra. Chu Ngọc Địch quay mặt sang chỗ khác, tỏ vẻ chán ghét, hừ lạnh nói:



- Diệp Lăng Phi, anh làm cái gì vậy?



- Tôi chỉ muốn để cho cô tỉnh táo lại một chút, mặc dù miếng ngọc tôi đang nắm trong tay không có tác dụng gì mấy, nhưng tôi còn một miếng ngọc bội sắp tới tay nữa. Chu Ngọc Địch, chẳng lẽ cô không cho là miếng ngọc bội kia rất quan trọng sao?



Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ta mỉm cười nói:



- Diệp Lăng Phi, ý anh muốn nói đến miếng ngọc bội của Chu Ba kia sao, quả thật, miếng ngọc bội của Chu gia là một phần rất quan trọng trong Cửu Long triều thánh, nhưng mà miếng ngọc bội đó không thuộc về anh mà thuộc về tôi!



- Chu Ngọc Địch, không phải là cô quá tham lam đó chứ, cô phải biết rằng, lòng tham quá lớn không phải chuyện tốt đẹp gì đâu. Tôi thấy cô nên há miệng nhỏ lại một chút, đừng hòng đoạt lấy đồ của người khác coi là của mình, điều đó đối với cô hay đối với tôi đều là chuyện tốt!



Diệp Lăng Phi nói những lời này rất không khách khí, sau khi nói xong, hắn cầm ly cà phê đã hơi nguội trước mặt lên, uống một ngụm lớn.



- Diệp Lăng Phi, điều tôi muốn nói với anh là miếng ngọc bội của Chu Ba kia đã thuộc về tôi, tôi biết anh đã phái người đi tỉnh thành (thành phố trực thuộc tỉnh) rồi, mục đích đơn giản là muốn lấy được những tin tức có liên quan đến Chu Ba, điều tra xm rốt cuộc Chu Ba đã để lại thứ gì ở tỉnh thành. Trong tay anh có chiếc chìa khóa của Chu Ba, đúng vậy, nhưng bên tôi lại có vợ của Chu Ba, Diệp Lăng Phi, bây giờ anh đã biết rồi chứ, ở trước mặt tôi anh sẽ chẳng có một cơ hội dù là nhỏ nhất, cho nên giữa tôi và không tồn tại điều kiện để hợp tác!



- Thật vậy sao?



Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói như vây, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười, dường như không nghe hiểu Chu Ngọc Địch rốt cuộc muốn nói cái gì, hắn tựa người vào lưng ghế, gác chân lên, nhìn Chu Ngọc Địch ngồi đối diện mình. Trong ánh mắt Diệp Lăng Phi luôn mang theo nét cười mà Chu Ngọc Địch không thể nào đoán được, Diệp Lăng Phi cũng không nói gì, cứ như vậy mà nhìn Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch bị Diệp Lăng Phi nhìn như vậy thì có chút mất tự nhiên, mặc dù Chu Ngọc Địch đã trải qua những trận phong ba bão táp, cũng đã gặp qua các nhân vật lớn, nhưng khi cô ta đối mặt với Diệp Lăng Phi, Chu Ngọc Địch vẫn tỏ ra có chút sợ hãi hiếm thấy. Một người phụ nữ khi đối mặt với người đàn ông đã từng “giết chết” cô ta, trong lòng cô ta ít nhiều gì cũng sẽ có cảm giác sợ hãi như vậy, cô ta cố gắng biểu hiện ra vẻ trấn định trước Diệp Lăng Phi, nhưng thật ra thì trong nội tâm cô ta vẫn lo lắng Diệp Lăng Phi giở trò sau lưng cô ta. Chu Ngọc Địch để thuốc lá lên cái gạt tàn, hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Tôi muốn bàn chuyện hợp tác với cô!



- Hợp tác?



Chu Ngọc Địch người đàn ông kia nói như vậy, cô ta cảm thấy khó hiểu, hỏi:



- Hợp tác cái gì?



- Cửu Long triều thánh!



Người đàn ông đó dường như không muốn với vòng vo Chu Ngọc Địch, trực tiếp nói:



- Tôi biết, trong tay cô có không ít ngọc bội, nhưng mà điều này không có nghĩa là cô đã có toàn bộ số ngọc bội, vừa vặn bên chỗ tôi cũng có một miếng ngọc bội, không biết tôi có tư cách để bàn chuyện hợp tác với cô không?



Khi nghe được những lời mà người đàn ông kia nói, vùng lông mày Chu Ngọc Địch hiện lên nét vui sướng, dường như cô ta cũng không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy, thậm chí có người chủ động gọi điện thoại cho cô ta để bàn chuyện hợp tác, về phần người đàn ông đó làm thế nào biết được số điện thoại của cô ta, Chu Ngọc Địch cũng không ở trong lòng, giờ phút này cô ta quan tâm đến chuyện người đàn ông đó là ai, đang làm cái gì.



- Thật thế sao? Vậy để tôi xem một chút!



Mặc dù Chu Ngọc Địch trong lòng đang rất cao hứng, nhưng cô ta lại bất động thanh sắc nói:



- Trong tay tôi đã có tám miếng ngọc bội, bên ông chỉ có một miếng....!



- Sai, để tôi sửa lại một chút cho đúng!



Người đàn ông ở đầu dây điện thoại bên kia chậm rãi nói,



- Trong tay cô nhiều nhất chỉ có thể có sáu miếng ngọc bội thôi, một miếng thì ở trong tay tôi, một miếng thì ở trong tay người đàn ông đã chết tại thành phố Vọng Hải, còn tung tích của miếng ngọc cuối cùng không quan trọng nữa, bởi vì..... tôi biết người kia cũng đã đến thành phố Vọng Hải rồi!