Đô Thị Tàng Kiều

Chương 13382 : Sống sót (2)

Ngày đăng: 11:07 18/04/20


Tôn Hổ cúp điện thoại xong, gã thở dài nhẹ nhõm để điện thoại sang một bên, rồi mới cầm con dao găm đi đến trước mặt đôi nam nữ kia. Ban nãy khi Tôn Hổ gọi điện thoại, trên mặt hiện lên vẻ rất thật thà, đôn hậu, thậm chí khiến người ta có cảm giác quá ngốc ngếch nhưng khi đối diện với đối nam nữ kia Tôn Hổ lại hoàn toàn biến thành một kẻ hung ác, giữa hai lông mày của gã hiện lên vẻ hung ác tàn bạo, gã đi đến, không nói lời nào, đâm mạnh con dao vào gã đàn ông kia, nhát dao ấy rất mạnh, vừa đâm vào đùi gã đàn ông kia là rút ra ngay.



- A!



Mồm gã đàn ông kia bị bịt chặt, gã ta trợn trừng mắt, con người trong mắt dường như văng ra từ miệng, sự đau đớn đến tận xương tủy, từ trước đến nay gã đâu có bị đau đến vậy, cảm giác như đau đến chết đi. Tôn Hổ rút con dao găm ra, gã biết phải làm thể nào để khiến người ta chảy máu mà không bị chết nhanh chóng. Gã đàn ông kia mặc dù đau đến chết nhưng Tôn Hổ cũng chưa ngừng tay. Con dao găm đây máu lại giơ lên một lần nữa, đâm thẳng về chỗ kín của gã đàn ông kia, một vật gì đó từ chỗ dưới của gã đàn ông kia lăn ra, lúc đó gã đàn ông kia đau đến chết điếng đi, cơ bản không còn cảm giác thấy đau nữa. Tôn Hổ giơ chân phải lên dẵm vào thứ đó, tay phải gã cầm con dao găm đầy máu lại đi đến trước mặt người phụ nữ kia.



Người phụ nữ đó trợn tròn mắt, không ngừng lắc đầu, Tôn Hổ giơ qua giơ lại con dao găm trước mặt người phụ nữ kia, sau đó gã dùng con dao găm gẩy miếng giẻ nhét trong miệng người phụ nữ kia ra nói:



- Nếu bây giờ mày dám gào lên tao sẽ dâm chết mày ngay, mày phải biết, việc tao giết mày quá đơn giản, tao là một cái máy giết người, đã giết rất nhiều người rồi, có giết thêm mày cũng không vấn đề gì cả.



Tiếng nói của Tôn Hổ giống như từ địa ngục vọng lên vậy, giọng nói lạnh lùng ấy khiến người phụ nữ đó cảm thấy toàn thân như đang ngâm trong nước đá, khắp người toát mồ hôi lạnh, cô ta vội vàng gật đầu nhìn Tôn Hổ nói:



- Hổ Tử, em đều là bị ép buộc thôi, anh không biết khi anh đi lính. Tên khốn này nó uy hiếp em, là nó cưỡng bức em, thật đấy, Hổ Tử, anh phải tin em, trong lòng em chỉ có mình anh thôi.



Tôn Hổ trừng con mắt đỏ rực lên nhìn người phụ nữ kia. Người phụ nữ này là vợ của gã, cũng là người phụ nữ mà gã yêu nhất. Nhưng lúc này trong lòng Tôn Hổ chỉ tràn đầy thù hận, trên thế giới này không có ai quan trọng hơn em gái ruột duy nhất của gã. Từ nhỏ hai anh em đã sống dựa vào nhau. Trong mắt Tôn Hổ, vì em gái của mình, gã có thể làm tất cả mọi việc.



Gã không thể chấp nhận việc em gái mình bị chết, càng không thể chấp nhận việc em gái mình chết dưới tay vợ mình, đó là những việc khiến người ta vô cùng đau đớn.



Khi Tôn Hổ đi lính đã để em gái mình lại cho vợ chăm sóc, nhưng không ngờ sự việc lại trở thành như bây giờ. Trong mắt gã bây giờ chỉ còn có thù hận, ngoài cái đó ra không còn gì khác cả.




- Quả nhiên là anh.



Tôn Hổ nghe thấy câu nói đó xong, gã quay mặt lại thấy không biết từ khi nào có một người đứng ở chỗ tối ngoài cửa. Tôn Hổ ngạc nhiên hỏi:



- Anh là ai?



Diệp Lăng Phi chầm chậm đi ra, Diệp Lăng Phi liếc nhìn cái xác dưới đất thản nhiên nói:



- Lẽ nào anh không nhớ tôi là là ai sao? Tôi sớm đã biết anh không phải là người thường, xem ra quả thật để tôi đoán đúng rồi, Tôn Hổ, lẽ nào anh nghĩ em gái anh muốn nhìn thấy anh chết sao? Nếu anh thật sự yêu quý em gái anh thì nên biết rằng em gái anh hy vọng anh có thể tiếp tục sống tốt. Nếu anh là một người đàn ông cũng nên tiếp tục sống tốt.



- Tôi đã giết nhiều người như vậy rồi, không còn cách nào để có thể tiếp tục sống.



- Tôi có thể làm cho anh tiếp tục sống.



Diệp Lăng Phi nói xong lại nói thêm một câu:



- Tôi có thể khiến anh được tiếp tục sống tốt.