Đô Thị Tàng Kiều

Chương 13391 : Cần ông ta (1)

Ngày đăng: 11:07 18/04/20


Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Lăng Phi khiến Tôn Hổ vô cùng ngạc nhiên, Tôn Hổ là lính đặc chủng nhưng lại không biết Diệp Lăng Phi vào từ khi nào, làm sao khiến Tôn Hổ không ngạc nhiên được chứ



Diệp Lăng Phi đã đến được một lúc, những lời ban nãy Tôn Hổ nói, Diệp Lăng Phi sớm đã nghe hết rồi



Diệp Lăng Phi thấy Tôn Hổ định tự sát nên mới xuất hiện



Tôn Hổ nhận ra Diệp Lăng Phi chính là người đàn ông đã cho gã tiền, đối với người từng giúp đỡ mình gã lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng, nếu có cơ hội Tôn Hổ nhất định sẽ báo đáp, gã không thích nợ ân tình của người khác



Do vậy khi Tôn Hổ nhìn thấy Diệp Lăng Phi, trên mặt gã lộ rõ vẻ kinh ngạc, rất rõ ràng Diệp Lăng Phi không ngờ Tôn Hổ lại có mặt ở đây



Tôn Hổ sớm đã nghĩ, gã giết nhiều người như vậy, cho dù muốn tìm một chỗ để trốn cũng không có cơ hội, cảnh sát nhất định sẽ bắt được gã, đã như vậy chi bằng báo thù cho em gái xong thì tự sát luôn, dù sao giết nhiều người như vậy cũng đáng tội



Đó là suy nghĩ của Tôn Hổ, do vậy Tôn Hổ định tự sát nhưng không ngờ đúng lúc đó Diệp Lăng Phi lại xuất hiện, Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu đó Tôn Hổ bèn ngừng lại dừng lát, gã nhìn Diệp Lăng Phi hỏi một cách không dám khẳng định:



Anh nói anh có thể khiến tôi được sống tiếp? Diệp Lăng Phi cười nói:



Nếu bây giờ anh và tôi không rời khỏi đây thì cả hai chúng ta đều không thể rời khỏi đây



Làm sao rời khỏi đây? Chỗ này đã bị cảnh sát bao vây rồi



Diệp Lăng Phi cười nói:



Anh không phải là lính đặc chủng sao? lẽ nào anh thật sự không biết làm thế nào để rời khỏi đây? Suy nghĩ đi, nếu ở đây có một sự hỗn loạn, sau đó nhân lúc hỗn loạn từ phía bên cạnh còn chưa dỡ của tòa nhà leo dây trốn ra, điều quan trọng nhất là trốn đi trong lúc cảnh sát bố trí xong bao vây nếu không cho dù có bản lĩnh lớn đến đâu không không trốn đi được
Tưởng Khải Lâm ngồi vắt chân phải lên trên chân trái, nghe thấy Chu Hồng Sâm nói vậy, Tưởng Khải Lâm lắc đầu nói:



Lão Chu,ông xem câu nói của ông thật là, lẽ nào ông cho rằng tôi cố ý hại cậu ta? Tôi thừa nhận tôi đã từng nói Diệp Lăng Phi có khả năng là kẻ tình nghi nhưng tôi chỉ bảo cảnh sát đi điều tra, tôi đâu có bảo cảnh sát nhất định phải làm cho Diệp Lăng Phi nhận tội, lão Chu, tôi biết quan hệ giữa ông và Diệp Lăng Phi, tôi đương nhiên không để Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện



Chu Hồng Sâm đứng dậy đi đến trước cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là hồ nước, phòng trà này được xây bên cạnh hồ nước, Chu Hồng Sâm mở cửa sổ khiến không khí mang đầy hơi nước tràn vào, trong màn đêm, mặt hồ lăn tăn gợn sóng…



Lão Tưởng, tôi đã từng nói với ông chưa, Diệp Lăng Phi năm đó đã từng cứu tôi?



Dường như ông mới chỉ nói với tôi một chút, chứ không hề nói rõ với tôi



Ấn tượng của tôi không đặc biệt rõ ràng



Chu Hồng Sâm quay người lại, ánh mắt ông ta nhìn về phía Tưởng Khải Lâm nói:



Lão Tưởng, năm đó suýt chút nữa thì tôi phải vào tù, là Diệp Lăng Phi đã cứu tôi



Nhưng tôi nói với ông chuyện này không phải là vì muốn nói với ông về quan hệ giữa tôi và Diệp Lăng Phi, chỉ là tôi muốn nhắc nhở ông, đứa con rể này của tôi thế lực không hề đơn giản, nó có quan hệ trong quân đội



Thành thật mà nói, tôi có phần hơi sợ đứa con rể này, tôi không ngờ có ngày tôi lại sợ con rể của mình, một chuyện khác, nếu có thể tôi cũng không muốn để con gái tôi lấy nó



Nhưng tôi không có sự chọn nào khác, không phải vậy sao?