Đô Thị Tàng Kiều
Chương 18 : Chơi đùa một chút
Ngày đăng: 10:49 18/04/20
Diệp Lăng Phi lái chiếc xe Chevrolet đưa Đường Hiểu Uyển tới quán mì. Vừa vào quán, Diệp Lăng Phi đã đặt chai rượu vang lên mặt chiếc bàn gỗ cũ nát. Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong quán đều hướng ánh mắt về phía họ.
Diệp Lăng Phi gọi lớn người phục vụ:
- Cho hai tô mì, nhớ kỹ, nhiều thịt nha.
Đường Hiểu Uyển cảm giác gương mặt nóng bừng, nàng thấy tất cả những người trong quán đều nhìn về phía này, trong lòng hết sức bối rối. Nàng lấy bàn tay nhỏ bé kéo kéo góc áo của Diệp Lăng Phi, khẽ nói:
- Trưởng phòng, hay là chúng ta đi ăn ở một nhà hàng khác, tôi mời anh.
- Làm sao vậy, ở đây ăn không tốt sao?
Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ lạ, hỏi:
- Cô xem này, ở đây rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều ăn uống rất thoải mái.
- Không phải, tôi có cảm giác hình như chúng ta có phần…..
Đường Hiểu Uyển lo lắng không yên, lúc trước, nàng không nghĩ sẽ có nhiều người chú ý như vậy, nên mới đồng ý vào quán này ăn. Nếu như biết sớm như thế này thì nàng thà không ăn cơm, cũng không đồng ý cùng đi ăn với Diệp Lăng Phi.
- Không sao.
Diệp Lăng Phi xua xua tay, ý bảo Đường Hiểu Uyển không nên quá lo lắng.
- Không biết năm nay là năm gì, sao lắm người thích làm bộ thế, lái xe đi ăn mì, không có tiền mà cũng đòi tán gái.
Giọng nói thô lỗ đó được phát ra từ chiếc bàn cạnh tường, trên bàn là hai người trẻ tuổi, cả hai đều cạo trọc đầu. Trong đó có một người trông rất vạm vỡ, cánh tay để trần, trước ngực có hình xăm, người còn lại trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc, vừa nhìn đã biết hai người này không phải là loại lương thiện gì, người vừa nói chính là gã thanh niên để tay trần. Gã kia nghe vậy cũng thêm vào:
- Đúng vậy đừng tưởng rằng có xe là ngông, nói không chừng lại là xe đi mượn, đúng là thằng ngốc.
Diệp Lăng Phi nghe hai gã thanh niên nói vậy, hắn cười cười, cầm chiếc đũa gắp một miếng lên lên, giơ giơ lưng chừng, lẩm bẩm:
- Thật là kỳ lạ, năm nay tại sao lại lắm chó thế nhỉ, không có việc gì lại đi xen vào chuyện người khác.
- Hảo tiểu tử, mày vừa nói cái gì?
Gã thanh niên để tay trần vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, đứng lên, lấy ngón tay chỉ vào mặt Diệp Lăng Phi, phẫn nộ quát:
- Mày có giỏi thì nói lại một lần nữa xem.
- Thằng nhóc, đồ con rùa, hôm nay tao mà không bắt được mày thì tao cùng họ với mày.
- Theo họ tao, mày đợi kiếp sau đi, tao không muốn nhận mày làm con.
Diệp Lăng Phi nói một câu như vậy khiến gã thanh niên càng tức điên người lên, quyết chém cho bằng được Diệp Lăng Phi.
Lúc đầu Đường Hiểu Uyển còn sợ, bây giờ nàng lại cảm thấy kích thích, Đường Hiểu Uyển cảm giác như mình đang trong một bộ phim. Bị bọn xã hội đen đuổi theo, nam diễn viên chính nắm tay nữ diễn viên chính chạy trốn.
Phía trước là một con phố, có một chiếc xe cảnh sát đang đậu ở đó. Hai cảnh sát mới mua hai bình nước từ cửa hàng ra, vừa uống vừa nói chuyện. Đúng lúc này, Diệp Lăng Phi kéo Đường Hiểu Uyển chạy đến đó, vừa nhìn thấy hai cảnh sát, trong đầu Diệp Lăng Phi chợt nảy ra một ý định. Hắn cố ý chạy chậm lại cho gã thanh niên tay trần kia đuổi theo. Đúng lúc gã thanh niên giơ dao lên chém vào đầu Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi khẽ nhích thân hình một chút, gã thanh niên chém trượt, thu thế không kịp, lao về phía trước. Diệp Lăng Phi sợ vẫn chưa đủ lực, liền đẩy nhẹ vào lưng hắn một cái, cả người và dao của gã thanh niên lao lên phía trước, nhắm thẳng vào người hai gã cảnh sát
- Hành hung cảnh sát.
Diệp Lăng Phi cố ý hô lớn:
- Anh cảnh sát cẩn thận đấy.
Hai gã cảnh sát lúc này mới để ý, nhìn thấy một gã thanh niên để tay trần đang hùng hổ cầm dao chém tới, không còn kịp rút súng ra nữa, nên đánh phải cố gắng né tránh. Cho dù vậy, một gã cảnh sát cũng bị con dao lướt nhẹ qua tay trái.
- Hảo tiểu tử, dám hành hung cảnh sát à?
Hai gã cảnh sát thiếu chút nữa bị làm cho tức chết, nhất là gã cảnh sát bị thương, trong lòng tức tối, hắn thầm nghĩ:
- Con mẹ nó chứ, tao vừa mới làm cảnh sát được có mấy ngày, chưa lập được công gì mà mày muốn chém tao à.
- Không phải tôi, không phải tôi.
Gã thanh niên tay trần ngã sấp mặt xuống đất, bị hai người cảnh sát đè xuống, mồm đập mạnh vào nền đường, đầy một miệng máu, hắn đang muốn giải thích với hai cảnh sát là không phải hắn cố ý chém hai người.
Gã cảnh sát bị thương hung hăng chạy lại đạp cho người thanh niên một cước, phẫn nộ quát:
- Không phải là mày thì là ai, không lẽ tao lại tự cầm dao chém mình à.
- Thật không phải là tôi mà.
Gã thanh niên trong đầu này đang cố gắng giải thích, vẻ mặt oan ức nói:
- Thật tình là tôi không muốn chém cảnh sát đâu.