Đô Thị Tàng Kiều

Chương 19 : Đều là người quen

Ngày đăng: 10:49 18/04/20


Diệp Lăng Phi dẫn Đường Hiểu Uyển đi vào cục cảnh sát, mấy người vừa đi tuần về nhìn thấy Diệp Lăng Phi, thì thầm với nhau:



- Có chuyện gì vậy, lần này lại nữa rồi.



Bọn họ vẫn còn nhớ Diệp Lăng Phi, lần trước Diệp Lăng Phi đã làm cho Chu Hân Mính tức điên người.



Đường Hiểu Uyển hết sức kinh ngạc khi thấy Diệp Lăng Phi dường như rất quen với những người này, nàng khẽ hỏi:



- Trưởng phòng, anh quen bọn họ à?



- Một người cũng không quen.



Diệp Lăng Phi cười, trả lời:



- Chờ lần sau chắc là tôi sẽ quen họ.



- Lại còn có lần sau nữa à?



Đường Hiểu Uyển buột miệng nói ra như vậy, chợt nghe thấy có người trả lời:



- Tên khốn kiếp nhà anh lại đến à.



Chu Hân Mính vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Nàng giao kẻ trộm cho người đồng nghiệp, bước đi về phía Diệp Lăng Phi.



Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Chu Hân Mính, vẻ mặt rạng rỡ, hắn tươi cười nói:



- Sĩ quan, chúng ta lại gặp nhau rồi.



- Lại xảy ra chuyện gì à?



Chu Hân Mính uể oải hỏi.



- Không có việc gì, chỉ là có mấy tên côn đồ dám hành hung cảnh sát trên đường, tôi làm nhân chứng, đến lấy lời khai thôi.



- Hành hung cảnh sát?



Chu Hân Mính vừa nghe thấy vậy, nộ khí bắt đầu bốc lên. Lại còn có người dám hành hung cảnh sát ngay trên đường, không phải là chán sống rồi sao, nàng cũng không thèm hỏi Diệp Lăng Phi nữa, xông thẳng vào trong phòng. Diệp Lăng Phi kéo tay Đường Hiểu Uyển cười nói:
- Sĩ quan, tôi có thể liếm chân cho một người đẹp như cô thì cũng coi như là tôi có phúc khí, nhưng mà trước khi liếm thì cô hãy rửa chân đi, nếu không là tôi sẽ ngất xỉu đấy.



Chu Hân Mính cười lạnh nói:



- Họ Diệp, tùy anh thôi, bản cô nương không bao giờ chịu thua đâu. Bây giờ thì đi theo tôi, đừng có dài dòng nữa.



- Đi thì đi, có cái gì mà phải sợ.



Diệp Lăng Phi đứng lên, quay sang nói với Đường Hiểu Uyển:



- Hiểu Uyển, cô về trước đi, tôi có hẹn với nữ cảnh sát xinh đẹp này, nói không chừng nếu như cô ấy hài lòng, tối nay còn có thể mở phòng đấy.



Đường Hiểu Uyển đỏ mặt lên, nàng không biết Chu Hân Mính có thể chịu được những lời nói đùa này không. Nàng do dự nói:



- Trưởng phòng, tôi nghĩ nên đi cùng với anh, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, tôi cũng có thể giúp đỡ được cho anh.



- Tôi có thể có chuyện gì được, phải không sĩ quan?



Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Chu Hân Mính thấy Chu Hân Mính đang lườm mình, nàng hận không thể đánh chết ngay được Diệp Lăng Phi.



- Không, tôi muốn đi theo anh.



Đường Hiểu Uyển bỗng nhiên trở lên kiên quyết, nói:



- Nếu như anh xảy ra chuyện gì, nhất định tôi sẽ kiện người cảnh sát này.



- Ha ha.



Diệp Lăng Phi nở nụ cười, quay sang nói với Chu Hân Mính:



- Sĩ quan nghe thấy chưa, tôi cũng không còn cách nào khác.



- Cùng đi thì cùng đi. Tôi mà sợ người ta kiện à.



Chu Hân Mính chưa bao giờ sợ ai kiện mình, nếu có người dám làm như vậy, chắc nàng đã không được làm cảnh sát từ lâu rồi.