Đô Thị Tàng Kiều

Chương 20 : Tỉ thí

Ngày đăng: 10:49 18/04/20


Chu Hân Mính dẫn Diệp Lăng Phi cùng với Đường Hiểu Uyển đi ra phía sau toàn nhà trụ sở, chỗ này chuyên dùng để huấn luyện nhân viên cảnh sát. Bên trong có một phòng dùng để chơi bóng rổ, trên tường có bốn chữ màu trắng: “ Huấn luyện nghiêm khắc”.



Diệp Lăng Phi đi trên nền sàn bằng nhựa, vào đến bên trong phòng. Hai tay hắn ôm lấy ngực, giơ chân trước ra, cười nói:



- Sĩ quan, chúng ta tỉ thí cái gì đây, hay là so tài khoác lác?



Chu Hân Mính cởi bỏ bộ cảnh phục, mặc chiếc áo sơ mi cộc tay màu xanh lam, chân đi giày da, tiến đến trước mặt Diệp Lăng Phi. Nàng lùi chân về phía sau nửa bước, một tay để trước, một tay để sau, đúng với tư thế của vật lộn, nàng nói:



- Tỉ thí vật, ai mà bị ngã, không thể cử động được là thua.



- Vật à?



Diệp Lăng Phi nói thầm:



- Cô định dùng thế mạnh của mình để bắt nạt tôi à, vật nhau với cảnh sát, không phải là đi tìm chết sao?



Hai mắt hắn nhìn say mê vào bộ ngực của Chu Hân Mính, nói:



- Sĩ quan, cô mặc bộ quần áo này rất đẹp, rất nhu mì.



- Hừ, đừng tưởng rằng khen tôi là tôi bỏ qua cho anh.



Nói như vậy nhưng Chu Hân Mính cảm thấy rất thích, hai hàng lông mày của nàng nhếch nhếch lên, nói:



- Hôm nay tôi sẽ cho anh biết bản lĩnh của bà cô này.



Vừa dứt lời, tay của Chu Hân Mính đã nhanh nhẹn vươn tới trước mặt Diệp Lăng Phi, tay phải nàng tóm vào vai Diệp Lăng Phi, tay trái thì đẩy một cái, tư thế này gọi là “đẩy ngã”.



- Ôi má ơi, chơi thật à.



Diệp Lăng Phi có vẻ như hoảng hốt, chân tay cuống cuồng né tránh đợt công kích của Chu Hân Mính. Nào ngờ Chu Hân Mính lại bắt hụt. Trong lòng nàng có chút nghi vấn, thầm nghĩ:



- Tại sao người này lại có thể tránh nhanh như vậy?



Dù sao thì Chu Hân Mính cũng là cao thủ vật, vốn dĩ nàng định cho Diệp Lăng Phi ngã sấp xuống, sau đó, sẽ đi tới đá cho hắn một cước để trút hết bực tức, nhưng thật không ngờ Diệp Lăng Phi lại tránh được.




Diệp Lăng Phi thẳng thắn trả lời. Hắn vừa mới buông tay thì thì đã cảm giác mạch môn mình bị nắm càng chặt, biết rằng có xảo trá, Chu Hân Mính không hề có ý định buông tay ra. Hắn lại khống chế mạch môn Chu Hân Mính, nói:



- Sĩ quan, cô làm như vậy là không được, nói mà không giữ lời.



- Lưu manh, anh cho rằng tôi chiếm được tiện nghi, tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?



Chu Hân Mính thở phì phì nói:



- Tôi lớn như vậy rồi nhưng chưa từng có người đàn ông nào dám chiếm tiện nghi trước mặt tôi.



- Sĩ quan, chúng ta tiếp tục như vậy thì không được đâu, nếu như bị đồng nghiệp của cô nhìn thấy thì không biết họ sẽ nghĩ như thế nào. Tôi thì không sao, nhưng cảnh sát như cô sẽ có vấn đề đấy.



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Nếu không tôi sẽ bảo Hiểu Uyển gọi người đến, để cho tất cả mọi người chứng kiến vở kịch hấp dẫn này.



- Đồ lưu manh, coi như anh lợi hại..



Chu Hân Mính có phần lo lắng, nếu như để đồng nghiệp nhìn thấy thì sau này làm sao mình có thể làm việc được nìữa. Nàng buông lỏng tay ra, Diệp Lăng Phi cũng đồng thời buông tay ra, hai người đều đứng dậy.



Đường Hiểu Uyển vội chạy lại phủi bụi trên người Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính đứng bên cạnh cũng phủi bụi trên quần áo của mình.



Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính, cười nói:



- Sĩ quan, chúng ta cứ như vậy đi, tôi còn có việc, không chơi với cô được nữa.



- Hừ, đồ lưu manh, anh chờ đấy.



Chu Hân Mính thở phì phì nói.



- Được, tôi sẽ chờ.



Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, nghêng ngang đi qua mặt Chu Hân Mính, cố ý chọc tức Chu Hân Mính.