Đô Thị Tàng Kiều

Chương 287 : Đối thủ đáng sợ nhất

Ngày đăng: 10:52 18/04/20


Diệp Lăng Phi cơm nước xong, cũng không có lập tức đến quảng trường, mà là trở về phòng làm việc của mình. Nói thì nói thế, lãnh đạo ban bệ phải làm người tình nguyện, nhưng lại có mấy ai là lãnh đạo phòng ban rồi còn thật sự có thể làm người tình nguyện được đây, chẳng qua là lắc lư tỏ vẻ thế thôi.



Diệp Lăng Phi trở lại văn phòng, mới vừa ngồi xuống đã chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.



- Mời vào!



Theo câu nói của Diệp Lăng Phi, Trịnh Khả Nhạc đẩy cửa ra đi vào. Chuyện này đúng là ra ngoài dự kiến của Diệp Lăng Phi. Hắn không nghĩ tới là Trịnh Khả Nhạc sẽ đến phòng làm việc của mình tìm mình.



- Giám đốc Diệp, bây giờ có bận không? Trịnh Khả Nhạc có vẻ rất do dự, hỏi:



- Không có việc gì, chỉ là ngồi một chút để còn ra ngoài tham gia hoạt động. Diệp Lăng Phi cười nói:



Trịnh Khả Nhạc đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, ngồi xuống, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại nói không nên lời. Đang lúc còn chần chừ không biết có nên nói ra hay không, Diệp Lăng Phi vẫn như cũ mĩm cười nói:



- Để tôi đoán nhé, cô đến có phải là vì bạn trai của cô không?



Trịnh Khả Nhạc thầm giật mình vì sự quan sát nhạy bén của Diệp Lăng Phi. Cô gật đầu nói:



- Giám đốc Diệp, anh đoán đúng rồi. Đêm qua bạn trai tôi đã gọi điện thoại cho tôi rất nhiều, tôi cũng chưa nhận điện. Nửa đêm, anh ấy đến chổ tôi ở, xin tôi giúp đỡ. Bất kể là nói thế nào, dù sao anh ấy cũng là bạn trai của tôi, về tình về lý, tôi đều nên giúp chuyện này.



- Ha ha, đây cũng là chuyện thường tình của con người thôi mà. Có gì đâu. Diệp Lăng Phi cười nói:



- Tôi muốn biết án phạt trong sáu ngày này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Vì sao mà cảnh sát lại nghiêm khắc giữ bí mật với chuyện này như thế, đến cả gặp mặt cũng không cho phép gặp. Nếu đơn thuần về mặt ý nghĩa chỉ là cướp bóc thì không nên như thế. Không chỉ có bạn trai của tôi nghi hoặc, mà cả tôi cũng thế. Tôi sỡ dĩ đáp ứng hỗ trợ ít, một phần rất lớn là xuất phát từ lòng hiếu kỳ của tôi. Tôi nghĩ muốn biết đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.



- Án tử này rất phức tạp, tôi nghĩ chỉ hai ba ngày là sẽ có kết quả, về phần rốt cuộc là bởi vì sao thì tôi cũng không tiện nói. Dù sao tôi cũng không phải là cảnh sát. Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, em trai của bạn trai cô không chỉ có là bị án cướp bóc, mà còn liên lụy đến một vụ án lớn khác nữa. Lần này, chỉ sợ là em của bạn trai cô nghĩ ra là có chút khó khăn đấy. Được rồi, tôi chỉ có thể nói đến thế thôi, chuyện còn lại, chính các người đi hỏi thăm đi.



Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi không muốn nhiều lời, cô cũng không hỏi tiếp nữa. Trịnh Khả Nhạc đứng lên, nói:



- Giám đốc Diệp, cám ơn anh! Bây giờ tôi định đi xuống tham gia trò chơi, Giám đốc Diệp anh không đi xuống sao?



Diệp Lăng Phi cũng đứng lên, cười nói:



- Đương nhiên đi chứ.



Hai người đi ra khỏi tòa nhà của Tập đoàn Tân Á, đi về hướng quảng trường phía trước. Trong sân rộng, sớm đã tụ tập rất nhiều viên chức của Tập đoàn Tân Á ở bốn phía xung quanh. Còn có một ít là người qua đường dừng lại vây lấy xem. Những người đi đường đó chỉ là đi qua nơi này thôi, thấy trên quảng trường có rất nhiều người, không khỏi tò mò mà đứng lại ở bên ngoài nhìn vào



Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc đi vào, vượt qua một đám người đang tụ tập lại thành một vòng ở bên ngoài. Đường Hiểu Uyển cũng chen chúc ở đâu đó, cằm trong tay một cái vòng, ném ra chỗ quà tặng cách đó ước chừng ba thước. Rất hiển nhiên, thủ pháp của Đường Hiểu Uyển không được, liên tiếp ném mười vòng mà chẳng trúng cái gì cả. Đường Hiểu Uyển có vẻ cực kỳ thất vọng, đứng đó mân mê cái miệng nhỏ nhắn.



Diệp Lăng Phi đi tới phía sau Đường Hiểu Uyển, cười a a nói:



- Hiểu Uyển, thủ pháp không ổn rồi.



- Quá xa. Với lại, chả dễ lấy tí nào.



Đường Hiểu Uyển chu cái miệng nhỏ nhắn ra oán thán.



Cô vừa dứt lời, chợt nghe đến những nhân viên nam nữ vây xung quanh nơi này phát ra một tiếng ồ lên kinh ngạc. Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển nhìn lại, đã nhìn thấy Thái Hạo đang cầm trong tay bốn cái vòng, đang đứng đó ước lượng xem sẽ ném thế nào. Trong vòng sáu cái mà anh ta ném trước đó, có hai cái trúng vào hai chai hồng trà lạnh, một cái trúng vào một đồ trang sức nho nhỏ. Thế đã được tính là rất tốt rồi, cho nên những người đang đứng vây xem kia mới phát ra tiếng kinh ngạc.



Thái Hạo có chút đắc ý, cầm trong tay bốn cái vòng còn lại, đang suy nghĩ xem sẽ ném lấy cái gì. Thấy Đường Hiểu Uyển đang nhìn mình, Thái Hạo cười nói:



- Hiểu Uyển, em muốn lấy cái gì, anh lấy lại đây cho em.
- Mau mau tìm ra hắn, xử lý hắn.



Diệp Lăng Phi trả lời sạch sẽ, lưu loát.



- Em không cho phép anh làm như thế. Em muốn biết toàn bộ sự việc. Một chút cũng không được bỏ sót. Nếu anh mà gạt em, em sẽ bắt anh lại nhốt trong nhà tạm giam. Em muốn từng giây từng phút nhìn chằm chằm vào anh, không cho anh biến mất trước mắt em. Em không có nói giỡn với anh đâu, tin em đi, nhất định là em sẽ làm như thế đấy.



Chu Hân Mính nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi, không có chút xíu hơi hướng đùa giỡn nào, nói một cách rất nghiêm túc:



- Em thật muốn biết?



Diệp Lăng Phi xoay người, hỏi han không xác định.



- Ừ, em muốn biết. Em muốn anh nói hết cho em biết, một chữ cũng không được bỏ sót.



- Thái độ của Chu Hân Mính thập phần kiên quyêt, không có nửa điểm thương lượng nào.



Diệp Lăng Phi nhìn thăng vào mắt Chu Hân Mính, một lúc lâu sau, hắn rốt cục gật đầu nói:



- Đi ra ngoài đi dạo với anh, anh sẽ nói tất cả cho em biết.



Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đi ra khỏi Cục cảnh sát. Diệp Lăng Phi lên xe. Chu Hân Mính ngồi ghế phụ bên cạnh hắn. Trước khi lái xe đi. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Diều Hâu, dùng tiếng Anh nói:



- Diều Hâu, Steven đến thành phố Vọng Hải. Hiện tại là lúc nên phát huy bản lĩnh của mày rồi. Điều tra thêm xem vì sao Steven lại biết là tao đang ở thành phố này. Tao hoài nghi là có người bán rẻ tao. Nếu tra được kẻ đó là ai, đập chết nó



Lúc nghe thấy Diệp Lăng Phi nói là xử lý kẻ bán đứng hắn, Chu Hân Mính cũng cảm giác bản thân mình lạnh cả lưng. Tuy nói nàng là cảnh sát, hơn nữa còn có quan hệ thân mật như thế với Diệp Lăng Phi, nhưng nghe đến câu nói cuối cùng kia cùa hắn, nàng vẫn cảm giác một trận rét lạnh hết cả người. Thanh âm âm trầm như thế, ngay cả Chu Hân Mính cũng cảm thấy người đàn ông trước mắt mình đây căn bản không phải là nhân loại, mà là tử thần đến từ địa ngục.



Dọc theo đường đi, Diệp Lăng Phi đều không có nói gì nữa. Trên mặt hắn tràn ngập vẻ li ám. Chu Hân Mính chưa từng thấy Diệp Lăng Phi có bộ dạng thế này bao giờ. Từ vẻ lạnh lùng trên mặt Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính thấy được nỗi bất an trong lòng hắn.



Diệp Lăng Phi dừng xe bên vách núi. Hắn xuống xe, đi bộ đến bên hành lang an toàn dựng bên vách núi, hai tay chống lên hành lang an toàn, nhìn xuống biển rộng phía dưới. Biển rộng cuộn sóng, không ngừng xô vào đám đá lởm chởm dưới vách núi, tạo nên nhưng đợt tiếng sóng đinh tai nhức óc.



Chu Hân Mính lặng yên không một tiếng động đi tới bên người Diệp Lăng Phi. Nàng đưa người dựa vào hành lang an toàn, nhìn Diệp Lăng Phi.



Nàng đang đợi, đợi Diệp Lăng Phi nói cho nàng biết tất cả, đợi Diệp Lăng Phi nói cho nàng biết Steven là ai.



Diệp Lăng Phi cũng không vội vàng nói chuyện với Chu Hân Mính. Hắn lấy ra một điếu thuốc, bật bật lửa liên tiếp bốn lần mới châm được thuốc lên. Sau khi hung hăng rít một hơi khói thuốc, Diệp Lăng Phi hơi ngẩng đầu lên, phun khói thuốc trong miệng ra ngoài, làn khói rất nhanh bị tán ra trong gió.



- Hân Mính, nếu em biết về lính đặc nhiệm của Mỹ, em nhất định sẽ nghe qua cái tên Steven. Hắn là chuyên gia huấn luyện lính đặc nhiệm ưu tú nhất nước Mỹ. Có thể nói lính đặc nhiệm của Mỹ có rất nhiều người là trải qua hắn huấn luyện. Nhưng kẻ này cũng không ngờ là bởi vì sự cố phát sinh trong một lần huấn luyện mà bị dính vào điều tra, sau đó, bị phạt tù. Sau khi hắn ra tù, tất cả đều thay đổi.



Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại phát ra một hơi khói, nói tiếp:



- Anh vốn tưởng là hắn đã chết, nhưng thật không ngờ là hắn lại còn sống. Em có biết đối thủ của chúng ta là ai không? Là chuyên gia huấn luyện lính đặc nhiệm ưu tú nhất của Mỹ đó. Hắn am hiểu nhất là bẩy rập. Lần lượt bố trí bẩy cho kẻ địch cùa hắn, cho đến cuối cùng, kẻ địch của hắn sẽ bị hắn tra tấn mà chết.



Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi kể xong thì trầm mặc. Rất lâu sau, Chu Hân Mính mới hỏi lại:



- Steven tại sao phải thay đổi? Chuyện không ngờ lần đó là chuyện gì? Vì cái gì mà anh cho rằng Steven đã chết? Vì sao Steven lại muốn tìm anh?



Chu Hân Mính liên tiếp hỏi Diệp Lăng Phi mấy vấn đề. Diệp Lăng Phi hơi giận dữ nói:



- Xem ra là em cần phải cho anh thời gian. Hân Mính, anh nghĩ chúng ta nên tìm một chổ, từ từ nói chuyện. Muốn anh trả lời hết mấy vấn đề này của em, cần thời gian ít nhất là một tiếng hoặc có khi còn hơn.