Đô Thị Tàng Kiều
Chương 288 : Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng
Ngày đăng: 10:52 18/04/20
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính trở lại trong xe. Diệp Lăng Phi điều chỉnh
hạ ghế ngồi xuống, thành ra hắn nửa nằm nửa ngồi, chậm rãi nói:
- Anh cũng không phủ nhận năng lực của Steven. Trong lòng anh, hắn chính là chuyên gia huấn luyện lính đặc nhiệm ưu tú nhất của Mỹ. Nhưng trong xã hội Mỹ chính là như thế, cho dù là chuyên gia đặc nhiệm ưu tú nhất cũng có khả năng sẽ phải ngồi tù. Đó là chế độ Tư pháp của Mỹ. Anh không so sánh chế độ Tư pháp của Mỹ và chế độ tư pháp của Trung Quốc bởi vì đó là hai nội dung không thể so sánh được. Nhung anh muốn nói rằng có lẽ hoàn toàn là do chế độ tư pháp của Mỹ đã cải biến vận mệnh của Steven, làm cho hắn từ một chuyên gia được kính ngưỡng trở thành một tù phạm.
Chu Hân Mính lẳng lặng lắng nghe Diệp Lăng Phi giảng giải. Nàng không ngở gì, sự kiện lần đó làm thay đổi cả vận mệnh của Steven càng làm cho Chu Hân Mính cảm thấy hứng thú. Chu Hân Mính rất muốn biết rốt cuộc là Steven đã xảy ra chuyện gì.
- Steven cho rằng phương pháp huấn luyện đặc nhiệm hiện tại không thể bồi dưỡng ra được đội lính đặc nhiệm ưu tú nhất. Bởi vậy, trong điều kiện Steven không có được sự phê chuẩn lại muốn tiến hành một đợt huấn luyện đặc nhiệm đặc thù. Không thể phủ nhận, nếu hắn huấn luyện thành công thì hắn sẽ bồi dưỡng ra đội đặc nhiệm ưu tú nhất. Và khả năng là FBI của Mỹ cũng không mệt mỏi ứng phó với những chuyện phát sinh hàng ngày như bây giờ.
Diệp Lăng Phi dường như chìm vào trong nỗi trầm tư, giọng nói của hắn trở nên sâu thẳm. Hắn chậm rãi tiếp tục:
- Đảo nhỏ có tên Avery Foster là nơi Mỹ dùng để thí nghiệm một số vũ khí bí mật. Trên đảo này không có cư dân, chỉ có một số lượng lớn hình nhân. Trên đảo được xây dựng theo bố cục một cái trấn nhỏ mang tên Lạc Tư ở bang California của Mỹ, bao gồm phòng ốc, quán rượu. Cục cảnh sát… vân..vân. Chỉ cần là kiến trúc có trong trấn Lạc Tư thì trên đảo đều có nguyên vẹn cả. Nói một cách khác, chính là thu nhỏ cái mô hình trấn Lạc Tư kia rồi mang tới trên đảo này phục chế lại, kể cả những nhà dân cư ở trấn Lạc Tư đã bị phá hủy từ trước đó. Có lẽ là nước Mỹ định ở trên đảo này thực nghiệm lại một lần nữa lực phá hủy của vũ khí hạt nhân có thể phát sinh khi bùng nổ đối với các công trình kiến trúc. Nhưng đáng tiếc, Mỹ không thực nghiệm lại nữa. Nơi đó sau này trở thành một trụ sở huấn luyện cảnh sát của nước Mỹ, dùng để huấn luyện năng lực ứng biến của cảnh sát. Steven lần đó nhận huấn luyện mười sáu lính đặc nhiệm ở trên đảo đó, ở trên đảo, hắn sẽ chế ra một loạt đề mục khó khăn, sử dụng phương thức huấn luyện tiếp cận cực hạn để đề cao nhiều phương diện năng lực cho đám lính đặc nhiệm này như trinh thám, phân tích, phán đoán, đảm lượng, vân vân. Nhưng mà, đáng tiếc là hắn không có nghĩ tới trong số lính đặc nhiệm nhận huấn luyện đạt này lại có một người rất đặc biệt. Đặc biệt đến nỗi ngay cả Steven cùng chưa từng nghĩ tới là anh ta sẽ làm như vậy
- Anh ta làm cái gì?
Chu Hân Mính không kìm nổi, hỏi lại. Nhưng lập tức, nàng lại áy náy nói:
- Em kích động quá. Nghe anh kể chuyện không tự chủ được lại bị lôi cuốn vào. Nhất là anh nói đến chuyện ở cái đảo nhỏ kia. Em cho rằng hoàn toàn có thể xây dựng một trụ sở huấn luyện cảnh sát như thế ở Trung Quốc được. Nếu làm được như thế thì có thể huấn luyện ra những cảnh sát càng ưu tú hơn.
- Hân Mính, anh thấy là để sau khi vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này rồi chúng ta sẽ lại bàn luận về cái đảo nhỏ kia sau nhé.
Diệp Lăng Phi cắt ngang ý tưởng của Chu Hân Mính. Hắn tiếp tục kể:
- Steven thật không ngờ là trong mười sáu lính đặc nhiệm lại có một người có tư tưởng trả thù lính đặc nhiệm rất mạnh bởi vì em trai gã bị lính đặc nhiệm đánh chết. Gã này sở dĩ có thể gia nhập đội đặc nhiệm không phải là muốn cống hiến sức lực cho quốc gia mà hoàn toàn là muốn dùng tính mạng của lính đặc nhiệm để báo thù cho em trai gã. Theo anh thì rất có thể gã này bị biến thái, vì thù hận trở nên cừu thị xã hội. Nhưng bất kể là thế nào thì gã cũng đã thành công. Gã thành công lợi dụng các sắp xếp khảo nghiệm của Steven để xử lý toàn bộ mười lăm người lính đặc nhiệm khác. Còn gã thì là kẻ cuối cùng bị cảnh sát đến đánh chết. Cũng bởi vì lần huấn luyện này của Steven không được phê chuẩn, mà là một mình hắn lựa chọn dùng phương thức này để tiến hành huấn luyện, cho nên hắn mới bị ra tòa, cuối cùng, lĩnh án tù.
Chu Hân Mính hơi lắc đầu, vì Sĩeven mà cảm thấy không đáng. Diệp Lăng Phi thấy phản ứng của Chu Hân Mính thì hắn khẽ lắc đầu, nói:
- Anh cũng cho rằng Steven quả thật có chút không đáng. Nhưng bất luận thế nào, sau khi ra tù. Steven đã thay đổi. Trong đó, có một phần là cảm giác mình bị quốc gia vứt bỏ. Mặt khác còn có một phần là do vợ và con hắn đã bỏ rơi hắn. Vì thế, Steven sinh ra lòng hận thù. Hắn đã thành công đem vị thẩm phán trước đó phán hắn án tù ra hành hạ cho đến chết. Hắn chọn lựa dùng thủ đoạn có thể làm cho người ta sụp đổ về mặt tâm lý. Thông qua một loạt cạm bẩy không thể trốn thoát được, khiến cho lão thẩm phán kia cuối cùng phát cuồng lên tự sát mà chết.
Chu Hân Mính thè lưỡi. Hiện giờ nàng mới ý thức được là con người có tên gọi Steven này khủng bố tới mức nào. Tra tấn về tâm lý là loại tàn nhẫn nhất, nhưng đồng thời cũng là loại khó thực hiện nhất. Steven không ngờ có thể làm cho vị thẩm phán kia phát cuồng mà chết, có thể thấy được Steven rất khủng bố. Nhưng Chu Hân Mính đồng thời cũng có một nghi vấn. Nàng hỏi:
- Chẳng lẽ không tra ra được là hắn làm sao?
- Anh nói rồi. Hắn là một trong những chuyên gia huấn luyện lính đặc nhiệm ưu tú nhất nước Mỹ. Nếu đơn giản như thế thôi đã bị người ta tra ra được là hắn làm thì như thế hắn đã không là Steven.
Bạch Tình Đình dùng sức giãy ra, miệng nói:
- Đừng có động vào tôi. Anh không phải là không muốn kết hôn với tôi sao? Vậy anh còn động vào tôi làm gì. Mau rời khỏi phòng tôi ngay. Tôi không muốn nhìn thấy anh.
Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình vào trong lòng, làm cho nàng không nhúc nhích được, sau đó hắn mới ôn nhu nói:
- Bà xã, anh là muốn cùng em ra ngoài chơi một chuyến. Quen em lâu như vậy đều chưa từng đi ra ngoài chơi. Anh định trước khi kết hôn, cùng em đi ra ngoài chơi mà.
- Chẳng lẽ đăng ký rồi thì không thể đi ra ngoài chơi hay sao? Đấy chỉ là lấy cớ
Bạch Tình Đình không tin nói:
- Kỳ thật là anh quả có chút sợ hãi.
Diệp Lăng Phi vừa thấy lấy cớ này không được, chỉ đành kiếm một cái cớ khác.
- Anh sợ hôm đó đãng ký, những phóng viên kia sẽ ăn thịt anh.
- Ăn anh? Bọn họ tại sao phải ăn anh?
Tuy rằng trong giọng nói cùa Bạch Tình Đình có chút không tin, nhưng rõ ràng nàng không còn từ chối nữa mà là nhìn Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt tràn ngập dấu hỏi.
- Bà xã à, em nghĩ xem, em là người nối nghiệp của Tập đoàn Quốc tế Vọng Hải, hon nữa bộ dạng còn xinh đẹp như thế. Tin tức chúng ta sắp kết hôn sớm đã bị lan truyền khắp thành phố Vọng Hải rồi. Em thì chẳng sao cả, em thường xuyên bị phóng viên bao vây, thậm chí còn mang ảnh chụp em đăng báo ầm ầm. Nhưng anh thì lại không thế. Anh chỉ là một người bình thường thôi, chưa từng gặp phải tình huống lớn như thế. Bị đám phóng viên kia rọi đèn loang loáng vào người anh sẽ ngắt mất. Đến lúc đó, nói mất mặt là mắt mặt rất lớn kìa. Mặt khác, anh vẫn khiêm tốn làm người, căn bản là không muốn để hình ảnh của mình bị đăng lên báo chí. Trong lòng anh còn chưa có chuẩn bị nữa. Nếu thứ tư này chúng ta đi đăng ký, thế nào anh cũng bị đám phóng viên kia lao tới chụp ảnh. Thế thì anh không biết phải làm sao nữa.
Nghe Diệp Lăng Phi giải thích như vậy, sắc mặt Bạch Tình Đình rõ ràng tốt hơn nhiều. Nàng gật đầu, nói:
- Quả là có thế thật. Em quên mất là anh chưa từng trải qua tình huống như thế.
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng thở ra, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy Bạch Tình Đình nói:
- Ai bảo vừa rồi anh không nói rõ ràng, làm em mất công khổ sở. Em muốn cắn một cái, bằng không em không để yên được cho anh đâu.
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ, đành phải duỗi cánh tay trái ra ngoài. Bạch Tình Đình há mồm cắn ngay một phát trên tay trái hắn. Chợt nghe thấy tiếng cọt kẹt, sau đó lại nghe thấy Bạch Tình Đình "a" một tiếng kêu lên.