Đô Thị Tàng Kiều

Chương 356 : Cuộc chiến của những “thiên thần”

Ngày đăng: 10:53 18/04/20


Bạch Tình Đình đứng ở cửa, môi nhúc nhích, rốt cuộc nàng cũng vươn tay, đẩy cửa phòng ra.



Diệp Lăng Phi quay người, nhìn thấy Bạch Tình Đình cùng Chu Hân Mính đứng ở cửa, trong nháy mắt, hắn cũng không biết làm sao, cơ hồ là theo bản năng, đẩy Alice (Thái Lệ Ty) ra.



Diệp Lăng Phi không biết Bạch Tình Đình vừa đến, hay là đã sớm đứng ở cửa, hiện giờ trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn, có loại cảm giác bất lực. Hắn mấp máy môi, nhưng không nói ra được một chữ.



Alice nhìn Diệp Lăng Phi, lại nhìn phía Bạch Tình Đình, đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia thất vọng. Cô gái xinh đẹp này từ trong ánh mắt Diệp Lăng Phi đã hiểu được lòng của Diệp Lăng Phi.



Nàng hướng về phía Bạch Tình Đình, hơi thở dài một tiếng, nói:



- Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không, có lẽ tôi cần nói rõ một số chuyện với cô.



Trong phòng khách biệt thự, cô Ngô cầm ấm trà rót đầy năm cái chén trên bàn, sau đó rời khỏi phòng khách. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngồi ở trên ghế sa ***, Alice ngồi ở đối diện các nàng, Elsa (Ái Toa) đứng ở phía sau Alice, mà diễn viên vĩ đại nhất của chúng ta - Diệp Lăng Phi tiên sinh, thì ngồi một mình ở vị trí cách xa mấy người kia.



Không khí có chút xấu hổ, Bạch Tình Đình nghiêm mặt, không nói lời nào. Ánh mắt của nàng thỉnh thoảng đảo qua Diệp Lăng Phi, ánh mắt oán hận kia làm cho sau lưng Diệp Lăng Phi toát mồ hôi lạnh.



- Mọi người uống trà.



Diệp Lăng Phi cười ha hả nói, hắn vừa định đứng dậy đi lấy chén trà, nhưng lại nhìn thấy Bạch Tình Đình hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt mang theo phẫn hận đó làm cho Diệp Lăng Phi không nhúc nhích nổi, mở miệng nói:



- A. Ta không nói gì nữa, mọi người cứ trò chuyện.



Bạch Tình Đình thu hồi ánh mắt, lại hướng về phía Alice, chỉ là ánh mắt này cùng ánh mắt mang theo phẫn nộ vừa nhìn Diệp Lăng Phi kia hoàn toàn bất đồng, Bạch Tình Đình đã đem Alice trở thành tình địch.



Alice cảm giác được địch ý trong ánh mắt Bạch Tình Đình, nàng hơi thở dài, nói:



- Tôi nghĩ tôi cần nói chuyện rõ ràng, như vậy mọi người sẽ hiểu được.



- Ta rất kiên nhẫn nghe.



Bạch Tình Đình nói.



Tiếng anh của Chu Hân Mính cũng không tốt, nàng nghe Alice nói chuyện rất khó hiểu. Nhưng nàng lại không thể rời đi, chuyện của Diệp Lăng Phi và Alice, Chu Hân Mính đã sớm biết. Nàng vốn định thừa dịp khi Bạch Tình Đình còn chưa biết quan hệ giữa hai người, để Diệp Lăng Phi nhanh chóng giải quyết chuyện này. Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng vẫn làm cho Bạch Tình Đình biết rồi, lúc này Chu Hân Mính cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.



- Tôi cùng Diệp Lăng Phi quen nhau từ hai năm trước, sở dĩ tôi chủ động yêu cầu trở thành người phát ngôn của công ty bách hóa Việt Dương. Là bởi vì hắn đến nhờ tôi chuyện này.



Alice nói tới đây, Bạch Tình Đình lại liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngậm một điếu thuốc trong miệng, làm bộ không nghe thấy.



- Không nghĩ tới người này cũng phải nhờ người khác, hừ, ngươi đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ cảm động.
Bạch Tình Đình cười nói,



- Không phải là một người phụ nữ sao, có cái gì mà phải tức giận. Hơn nữa, nữ nhân gọi là Alice kia không phải nói sẽ rời khỏi đây sao. Ai nha, Hân Mính, chúng ta đừng nói chuyện phiếm nữa, mình có chút đói bụng, bạn có đồ ăn vặt gì lấy ra ăn đi.



Chu Hân Mính lắc đầu, nói:



- Mình không có đồ ăn vặt.



- Vậy hay là đi ăn hoa quả đi, mình nhớ trong tủ lạnh phòng bếp có hoa quả, đi, chúng ta đi lấy ít hoa quả.



Bạch Tình Đình lôi kéo Chu Hân Mính đi xuống lâu, nhìn thấy Diệp Lăng Phi vẫn ngồi ở trong phòng khách không nhúc nhích, trong phòng khách toàn khói thuốc lá. Bạch Tình Đình cau mày, không vui nói:



- Tên hỗn đản này hút nhiều thuốc như vậy, rõ ràng là muốn đầu độc chúng ta. Chúng ta nhanh lấy hoa quả rồi đi, không để ý tới tên hỗn đản này.



Bạch Tình Đình cùng Chu Hân Mính từ tủ lạnh trong phòng bếp lấy rất nhiều táo, chuối, xoài mang về phòng ngủ, Diệp Lăng Phi vốn định trò chuyện với Bạch Tình Đình, nhưng nhìn thấy Bạch Tình Đình không để ý đến hắn, đành phải đàng hoàng ngồi trên ghế sa ***. Chờ Chu Hân Mính cùng Bạch Tình Đình lên lầu rồi, Diệp Lăng Phi dụi thuốc vào gạt tàn thuốc, trong lòng thầm nghĩ:



- Coi như hết, hay là đi ngủ sớm một chút vậy, hy vọng đây là một hồi ác mộng, chờ ngày mai tỉnh lại, hết thảy đều chưa từng phát sinh.



Bạch Tình Đình có vẻ rất đói, trong nháy mắt, liền ăn ba quả táo, bốn quả chuối tiêu, năm quả xoài, nếu như không phải Chu Hân Mính lo lắng Bạch Tình Đình ăn như vậy sẽ không tốt, Bạch Tình Đình có thể sẽ ăn hết một đống lớn hoa quả này.



- Tình Đình, mình biết bạn rất tức giận, tức giận thì cứ nói ra, nếu để trong lòng, nói không chừng sẽ bị bệnh mất. Chu Hân Mính hiểu rõ Bạch Tình Đình có thói quen, nếu không ngừng ăn cái gì đó, đó chính là nói rõ tâm tình của nàng cực kì không tốt, là hóa đau thương thành thức ăn.



Bạch Tình Đình cầm nửa quả chuối tiêu dùng sức nhét vào trong miệng, phồng mồm phồng má nhai nuốt, cảm giác giống như là đang dùng sức nhai nuốt Diệp Lăng Phi vậy. Mãi cho đến khi ăn xong, Bạch Tình Đình nhìn Chu Hân Mính, vành mắt đỏ lên, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, từng giọt, từng giọt chảy xuống. Nàng nắm đôi bàn tay trắng như phấn, hung hăng đập lên giường, trong miệng hét to lên:



- Diệp Lăng Phi, là một tên đại hỗn đản, sau này mình không muốn để ý đến hắn, mình không muốn gặp lại hắn.



Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình khóc, trong lòng rốt cuộc thở phào một hơi, nàng ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, an ủi nói:



- Tình Đình, đây đều là chuyện quá khứ, chỉ cần hiện tại hắn yêu bạn là đủ rồi.



- Không được, ai bảo tên hỗn đản này gạt mình, ai bảo hắn cố ý không nói cho mình biết, mình nhất định phải làm cho hắn hối hận.



Bạch Tình Đình nức nở trong lòng Chu Hân Mính,



- Hân Mính, sau này chúng ta không thể đối xử tốt với hắn, bạn có thể đáp ứng mình không?



Nhìn Bạch Tình Đình khóc như mưa, Chu Hân Mính không thể làm gì khác hơn là gật đầu, xem như đáp ứng.