Đô Thị Tàng Kiều

Chương 357 : Đau thương nhàn nhạt

Ngày đăng: 10:53 18/04/20


Bạch Tình Đình đứng ở cửa, môi nhúc nhích, rốt cuộc nàng cũng vươn tay, đẩy cửa phòng ra.



Diệp Lăng Phi quay người, nhìn thấy Bạch Tình Đình cùng Chu Hân Mính đứng ở cửa, trong nháy mắt, hắn cũng không biết làm sao, cơ hồ là theo bản năng, đẩy Alice (Thái Lệ Ty) ra.



Diệp Lăng Phi không biết Bạch Tình Đình vừa đến, hay là đã sớm đứng ở cửa, hiện giờ trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn, có loại cảm giác bất lực. Hắn mấp máy môi, nhưng không nói ra được một chữ.



Alice nhìn Diệp Lăng Phi, lại nhìn phía Bạch Tình Đình, đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia thất vọng. Cô gái xinh đẹp này từ trong ánh mắt Diệp Lăng Phi đã hiểu được lòng của Diệp Lăng Phi.



Nàng hướng về phía Bạch Tình Đình, hơi thở dài một tiếng, nói:



- Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không, có lẽ tôi cần nói rõ một số chuyện với cô.



Trong phòng khách biệt thự, cô Ngô cầm ấm trà rót đầy năm cái chén trên bàn, sau đó rời khỏi phòng khách. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngồi ở trên ghế sa ***, Alice ngồi ở đối diện các nàng, Elsa (Ái Toa) đứng ở phía sau Alice, mà diễn viên vĩ đại nhất của chúng ta - Diệp Lăng Phi tiên sinh, thì ngồi một mình ở vị trí cách xa mấy người kia.



Không khí có chút xấu hổ, Bạch Tình Đình nghiêm mặt, không nói lời nào. Ánh mắt của nàng thỉnh thoảng đảo qua Diệp Lăng Phi, ánh mắt oán hận kia làm cho sau lưng Diệp Lăng Phi toát mồ hôi lạnh.



- Mọi người uống trà.



Diệp Lăng Phi cười ha hả nói, hắn vừa định đứng dậy đi lấy chén trà, nhưng lại nhìn thấy Bạch Tình Đình hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt mang theo phẫn hận đó làm cho Diệp Lăng Phi không nhúc nhích nổi, mở miệng nói:



- A. Ta không nói gì nữa, mọi người cứ trò chuyện.



Bạch Tình Đình thu hồi ánh mắt, lại hướng về phía Alice, chỉ là ánh mắt này cùng ánh mắt mang theo phẫn nộ vừa nhìn Diệp Lăng Phi kia hoàn toàn bất đồng, Bạch Tình Đình đã đem Alice trở thành tình địch.



Alice cảm giác được địch ý trong ánh mắt Bạch Tình Đình, nàng hơi thở dài, nói:



- Tôi nghĩ tôi cần nói chuyện rõ ràng, như vậy mọi người sẽ hiểu được.



- Ta rất kiên nhẫn nghe.



Bạch Tình Đình nói.



Tiếng anh của Chu Hân Mính cũng không tốt, nàng nghe Alice nói chuyện rất khó hiểu. Nhưng nàng lại không thể rời đi, chuyện của Diệp Lăng Phi và Alice, Chu Hân Mính đã sớm biết. Nàng vốn định thừa dịp khi Bạch Tình Đình còn chưa biết quan hệ giữa hai người, để Diệp Lăng Phi nhanh chóng giải quyết chuyện này. Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng vẫn làm cho Bạch Tình Đình biết rồi, lúc này Chu Hân Mính cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.



- Tôi cùng Diệp Lăng Phi quen nhau từ hai năm trước, sở dĩ tôi chủ động yêu cầu trở thành người phát ngôn của công ty bách hóa Việt Dương. Là bởi vì hắn đến nhờ tôi chuyện này.



Alice nói tới đây, Bạch Tình Đình lại liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngậm một điếu thuốc trong miệng, làm bộ không nghe thấy.



- Không nghĩ tới người này cũng phải nhờ người khác, hừ, ngươi đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ cảm động.



Bạch Tình Đình trong lòng thầm nghĩ,



- Xem ra, ta đối với ngươi còn chưa hiểu rõ, ai biết ngươi còn có bao nhiêu nữ nhân đây.



Bạch Tình Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi xong, cũng tạm thời không suy nghĩ. Tiếp tục nghe Alice nói.



- Tôi cùng hắn quen nhau ở Nước Anh.........



Giọng nói của Alice rất êm tai, từ trong giọng nói của nàng, Bạch Tình Đình có thể hiểu Alice rất lưu luyến khoảng thời gian đó. Điều này làm cho Bạch Tình Đình lại nhìn Diệp Lăng Phi, nhìn Diệp Lăng Phi từ trên xuống dưới. Không thể phủ nhận Diệp Lăng Phi có một loại hấp dẫn làm nữ nhân mê muội. Đồng thời, ở chung với Diệp Lăng Phi đã lâu. Sẽ chậm rãi bị Diệp Lăng Phi ảnh hưởng. Bạch Tình Đình cũng không hiểu tại sao mình lại yêu Diệp Lăng Phi, tình ái khắc cốt minh tâm làm cho Bạch Tình Đình tuy biết rõ Diệp Lăng Phi này có rất nhiều bí mật mà nàng cũng không biết, nhưng vẫn yêu hắn không gì ngăn được.



Alice xuất hiện làm cho Bạch Tình Đình ý thức được sự hiểu biết của mình về Diệp Lăng Phi vẫn rất ít, đến cùng thì người này cất giấu bao nhiêu bí mật, còn có bao nhiêu chuyện mà mình không biết?



Alice nói xong, nhìn Bạch Tình Đình nói:



- Tôi thừa nhận tôi yêu hắn, nhưng hắn lại yêu cô, tôi nghĩ tôi nên quay về Nước Anh, nơi đó có vị hôn phu của tôi.



- Cô chuẩn bị rời khỏi hắn?
- Không phải. Bọn mình tới tiễn một người bạn lên máy bay.



Chu Hân Mính vô thức trả lời. Quay đầu lại liếc nhìn một cái, miệng nàng lại nói:



- Bọn mình còn có chuyện. Không hàn huyên với bạn được.



Chu Hân Mính lôi kéo Bạch Tình Đình, trong nháy mắt Bạch Tình Đình phản ứng lại, có cùng động tác với Chu Hân Mính, vô thức quay đầu lại nhìn về phía bãi đỗ xe.



- Diệp Phong, đã lâu không gặp, sau này có cơ hội lại trò chuyện sau nhé, mình và Hân Mính còn có chuyện.



Bạch Tình Đình nói có lệ một câu nói, liền xoay người, vội vàng cùng Chu Hân Mính đi về phía xe của nàng.



- Chờ một chút!



Diệp Phong gọi sau lưng các nàng, hắn chạy nhanh hai bước, che ở trước mặt hai người, cười nói:



- Mình có thể sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi một thời gian, có một số việc cần phải phiền toái các bạn giúp đỡ, làm bạn học, đến lúc đó các bạn cũng không thể không giúp một chút chứ.



- Vậy sao, đến lúc đó lại nói sau đi!



Chu Hân Mính nói.



- Ừ, vậy cũng tốt, mình sẽ ở phòng 811 Khách sạn quốc tế, nếu các bạn muốn tìm mình, có thể tới đó.



Diệp Phong cười nói,



- Vài ngày nữa mình sẽ tổ chức một cuộc họp lớp, chờ khi mình quyết định thời gian và địa điểm, sẽ báo cho các bạn, các bạn cần phải nhớ đến tham gia nha!



Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính chuẩn bị nói cho có lệ một câu, rồi lập tức rời khỏi nơi này, thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang từ bãi đỗ xe đi về phía bên này. Chắc là Diệp Lăng Phi ở trong xe nhìn thấy Diệp Phong, sự xuất hiện của Diệp Lăng Phi làm cho Chu Hân Mính cùng Bạch Tình Đình trở nên khẩn trương. Chợt Chu Hân Mính tự chế giễu mình, nàng tự thấy quan hệ của mình với Diệp Phong cũng không phải rất sâu, huống hồ có Bạch Tình Đình ở đây, Diệp Lăng Phi nhất định sẽ đem lực chú ý đặt lên Bạch Tình Đình.



Mà trong lòng Bạch Tình Đình đã khẩn trương gần chết, hôm qua mới vừa tức giận với Diệp Lăng Phi vì chuyện của Alice, bây giờ liền gặp chuyện Diệp Phong này. Bạch Tình Đình có cảm giác ông trời rất thích đùa giỡn người ta, vì cái gì lại có sự trùng hợp như thế, đúng lúc tiễn tình nhân cũ của Diệp Lăng Phi, lại gặp tiểu nam sinh mình đã từng thích trong quá khứ.



Hết thảy đều là trùng hợp như thế, trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy không thể đối mặt với Diệp Lăng Phi. Nàng rất lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ tức giận, sẽ bởi vì sự xuất hiện của Diệp Phong mà không quan tâm tới mình. Trái tim của nàng đập nhanh hơn, căn bản không dám nhìn Diệp Lăng Phi đang đi tới.



Diệp Phong cảm thấy rất kì quái về phản ứng của Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình, sao đang bình thường, hai người này lại khẩn trương như vậy. Hắn theo ánh mắt hai người xoay người nhìn lại, thì nhìn thấy một nam nhân hơn ba mươi tuổi điềm đạm nho nhã đứng ở phía sau mình, trong nháy mắt, Diệp Phong cảm giác tóc gáy mình dựng đứng lên, không biết tại sao, khi hắn nhìn thấy nam nhân này, liền cảm thấy một loại cảm giác khó chịu nói không nên lời tràn ngập trong người hắn.



- Lão bà, ai vậy?



Trên mặt Diệp Lăng Phi mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt, đi tới bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải ôm thắt lưng Bạch Tình Đình, động tác rất thân mật.



- Lão bà?



Diệp Phong sửng sốt, hắn đánh giá Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ nam nhân này chính là chồng của Bạch Tình Đình, nhìn bộ dáng cũng bình thường, cũng không có vẻ có gì.



- Anh ấy là học trưởng (cùng học một trường nhưng học lớp trên) hồi trung học của em.



Bạch Tình Đình nhỏ giọng nói, trong lòng nàng có quỷ, lo lắng bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy, nhưng nàng phản ứng như vậy càng làm cho người ta cảm thấy Bạch Tình Đình trong lòng có quỷ. Diệp Phong là người thông minh ra sao, nhìn Bạch Tình Đình phản ứng như vậy, trong lòng cười lạnh nói:



- Thì ra là như vậy, có vẻ trong lòng Bạch Tình Đình ta cũng có địa vị.



Diệp Phong vươn tay phải, cười nói:



- Chào anh, tôi là Diệp Phong, học trưởng của Tình Đình thời trung học, năm đó quan hệ của tôi và Hân Mính cùng Tình Đình rất tốt, nếu như không phải sau đó lại ra nước ngoài, có lẽ... Khụ, không nhắc đến cũng được, tóm lại khi đó tôi thật sự ngốc nghếch, tới bây giờ mới hiểu được có một số thứ mất đi là không thể vãn hồi, nếu có thuốc hối hận, tôi tình nguyện đem toàn bộ tài sản của tôi để trao đổi.



Đến khi Diệp Phong nói ra những lời này, trống ngực Bạch Tình Đình càng đập mạnh, nàng lén nhìn Diệp Lăng Phi, hối hận mình nên sớm đem chuyện Diệp Phong nói cho Diệp Lăng Phi thì hơn, nhưng bây giờ tất cả đã chậm, bất cứ nam nhân nào nghe được những lời này của Diệp Phong đều sẽ hiểu lầm.