Đô Thị Tàng Kiều
Chương 366 : Diệp Phong xuất kích
Ngày đăng: 10:53 18/04/20
Triệu Trường Đào lúc này còn chưa biết người hắn phái đi đã bị bắt, Triệu Trường Đào cùng Lâm Tuyết đi vào phòng bao, nhìn thấy Khương Long đang cùng một thanh niên trẻ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi uống rượu, hai cô nàng kiều diễm trang điểm nhẹ ăn mặc bốc lửa đang ngồi bên cạnh hai người.
Lâm Tuyết không thích chào Khương Long, lão già này là tên háo sắc có tiếng, Lâm Tuyết luôn cảm giác khi lão già hèn hạ này nhìn mình, toàn thân luôn có cảm giác khó chịu không nói được.
Lâm Tuyết không phải là người phụ nữ bảo thủ, ngược lại, cô còn là một người phụ nữ biết lợi dụng bản thân mình ra làm vốn, nếu không, Từ Hàn Vệ cũng sẽ không bị cô làm cho mê mẩn đến hồn bay phách lạc.
Chỉ là lúc đối diện với Khương Long, Lâm Tuyết lại hiện rõ sự bảo thủ, cho dù chỉ bị Khương Long nhìn bộ ngực của mình cũng sẽ khiến cho cô buồn nôn. Hôm nay Lâm Tuyết đặc biệt mặc một chiếc váy dài, bên trên choàng một chiếc áo choàng, hoàn toàn phản ngược với cách ăn mặc gợi cảm trước đây.
“Ây dô, bà chủ Lâm của chúng ta đã đến rồi, lúc này tôi còn đang tính, bà chủ Lâm có phải là định kéo dài đến bữa tối không đây.”
Khương Long vừa nhìn thấy Lâm Tuyết đến, buông cô gái kiều diễm đang ôm trong lòng ra, đứng dậy muốn tiếp xúc ở cự ly gần với Lâm Tuyết, nhưng Lâm Tuyết lại cố ý ngồi trên ghế sô fa đối diện với Khương Long, vắt tréo chân lại, cười ha ha nói:
“Ở thành phố Vọng Hải này có ai dám không giữ thể diện cho lão đại Khương chúng ta chứ. Tôi cũng muôn đến sớm hơn một chút, nhưng mà trên đường đi lại gặp kẹt xe rất nghiêm trọng, tôi thật sự không thể đi nhanh được như thế. Cũng xin lão đại Khương đừng trách.”
Nói xong, thuận tay từ túi xách hiệu LV đang cầm trong tay lấy ra một hộp thuốc Nữ Sĩ, rút một điếu, Triệu Trường Đào vội vàng châm thuốc cho Lâm Tuyết.
Sau khi Lâm Tuyết rít một hơi thuốc, liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô, liền nhìn thấy trên mặt người đàn ông này vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ, khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã sinh hảo cảm trong lòng rồi.
“Khương lão đại, ông tìm tôi đến làm gì, có việc thì gọi điện cho tôi là được rồi, hà tất phải đặc biệt tìm một quán trà bé xíu thế này để mà tán gẫu.”
Lâm Tuyết cười nói.
Đôi mắt háo sắc của Khương Long lướt nhìn trên bộ ngực của Lâm Tuyêt, thấy ngứa ngáy trong lòng. Đừng tưởng phụ nữ bên cạnh Khương Long nhiều, có điều số để có đẳng cấp lại chẳng bao nhiêu. Thân phận của Lâm Tuyêt lại bày ra đó, trong cái nhấc chân giơ tay, luôn hiện rõ nét đẹp của người phụ nữ. Khương Long chỉ mong sao có thể mồi được Lâm Tuyết, nếu sau lưng Lâm Tuyết không phải là Từ Hàn Vệ làm chỗ dựa, Khương Long nhất định sẽ nghĩ hết cách ra tay với Lâm Tuyêt. Bây giờ hắn cũng đã nhìn thỏa thuê rồi, điều mà trong lòng hy vọng nhất chính là tên Từ Hàn Vệ đó mau chết sớm đi, như vậy hắn sẽ nghĩ cách để cho người phụ nữ yêu kiều Lâm Tuyêt này lên giường.
Sau khi Khương Long thu ánh mắt háo sắc đó lại, tay phải đặt trên mông cô gái trẻ bên cạnh, ra sức bóp. Miệng cười bảo:
“Giám đốc Lâm, là tôi muốn giới thiệu một người bạn cho giám đốc Lâm làm quen. Còn tại sao lại tìm quán trà nhỏ bẻ này, chỉ là tôi không muốn để người ta hiểu nhầm. Tôi lăn lộn trong hắc đạo, còn bà chủ Lâm và người bạn này của tôi đều là bạch đạo, đương nhiên là nên cẩn thận một chút.”
Lâm Tuyết nghe Khương Long nói vậy, cô lại đưa mắt nhìn lướt qua người đàn ông bên cạnh, chỉ nhìn thấy người đàn ông này đang mỉm cười với cô. Trong lòng Lâm Tuyết nghi hoặc, nghĩ không ra rốt cuộc Khương Long có ý gì. Theo như Lâm Tuyết thấy, có thể lăn lộn cùng vơi Khương Long thì cũng chẳng co ai tốt đẹp cả, đều là hành nghề hắc đạo. Nhưng người đàn ông trước mắt sao nhìn chẳng thấy giống lăn lộn trong hắc đạo gì cả, tuy rằng bên cạnh người đàn ông này có hai cô gái kiều diễm, nhưng hắn lại chỉ đặt tay phải trên vai cô gái đó, cũng không có hành động lộ liễu như Khương Long. Lần đầu tiên nhìn người đàn ông này thì sẽ có cảm giác người đàn ông này giống như thân sĩ thượng lưu đã được thông qua đào tạo, Lâm Tuyết nghĩ không ra tại sao người đàn ông này lại là bạn của Khương Long.
“Khương lão đại, giữa chúng ta có cần chơi kiểu đoán này đoán nọ không?”
Lâm Tuyết nở nụ cười mê hồn, vê dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn thuốc, nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế ngồi. Thăng thắn nói:
“Có việc gì cứ nói thẳng, tôi có thể làm được nhất định sẽ cố hết sức.”
Nhìn thấy nụ cười mê hồn đó của Lâm Tuyết, Khương Long ra sức nuốt nước bọt. Trong lòng thầm mắng:
“Đ.m, sớm muộn gì lão tử ta cũng tóm gọn cô.”
Lý Ân Hàn không ngờ ngoài người đẹp Vu Đình Đình ra, một nữ sinh tên Tần Dao cùng dọn đồ với Vu Đình Đình cũng rất dễ thương. Ngươi nói xem trong lòng hắn không nghĩ gì sao. Đó là giả. Nhưng thân là một thày giáo, Lý Ân Hàn vẫn phải chú ý đến hành vi của mình. Lúc đi qua lầu kí túc của nghiên cứu sinh, Lý Ân Hàn nói chuyện cùng với Vu Đình Đình và Tần Dao, chẳng qua là muốn tiếp cận gần hơn mà thôi.
Trong kí túc còn trống đó còn có hai nữ nghiên cứu sinh nữ đang ở, nhìn dáng vẻ cỡ khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, ngoại hình rất có nội hàm, đeo một đôi kính toàn màu đen. Nghiên cứu sinh nữ tên là Lý Đan, nhà ở thành phố Vọng Hải, vì thế mới ở kí túc của nghiên cứu sinh, chủ yếu là do không thích ở nhà. Cô đã hai mươi bảy tuổi rồi, bố mẹ ở nhà cứ than phiền việc chồng con trước mặt cô, nhưng cô Lý Đan này cũng rất bảo thủ, đừng nhìn bề ngoài có vẻ nội hàm, nhưng bảo thủ là bản tính trời sinh rồi, nhìn thấy đàn ông là cô trốn xa rồi, ngay cả bạn học nam của cô, cô cũng không hề muốn tiếp xúc.
Quản lý kí túc xá nghiên cứu sinh của trường có chút hỗn loạn, nghiên cứu sinh nam nữ đều ở trộn lẫn với nhau. Lên đến lầu bốn là kí túc xá của nghiên cứu sinh nam, lên đến lầu năm là kí túc xá của nghiên cứu sinh nữ.
Sau khi Lý Ân Hàn giới thiệu bạn cùng phòng Lý Đan cho Vu Đình Đình, liền cười nói:
“Được rồi, việc của tôi ở đây cũng hết rồi, sau này mọi người có việc gì có thể gọi điện cho tôi. À, con người của tôi cũng rất thích chơi bời, lúc rảnh có thể gọi điện cho tôi.”
Vu Đình Đình cảm ơn không ngớt, Tần Dao bên kia cũng cảm ơn cùng, Lý Ân Hàn lúc này mới rời khỏi.
Xem ra Lý Đan cũng không có vẻ rất hoan nghênh Vu Đình Đình cho lắm, cô phản ứng rất lạnh nhạt, nói với Vu Đình Đình:
“Kí túc của chúng ta có phần hơi lộn xộn, bản thân cô là con gái nên cẩn thận chút.”
“Cảm ơn, học tỷ Lý.”
Vu Đình Đình cười nói cảm ơn.
“À, còn nữa, không được dẫn nam sinh vào trong kí túc.”
Câu cuối cùng Lý Đan bổ xung thêm rồi xách cặp đến thư viện.
“Là một người đàn bà rất kì quái, Đình Đình, sau này cậu phải chú ý đó, người đàn bà như cô ta rất khó tiếp xúc đó.”
Tần Dao nhìn thấy bộ dạng hờ hững đó của Lý Đan cũng thấy bất bình cho Vu Đình Đình, nói:
“Mình thấy cô ta nhất định vẫn chưa có bạn trai, nhìn tướng mạo của cô ta, giống như khổ qua vậy, làm gì có người đàn ông nào thích nhìn cô ta chứ, không tránh xa mới lạ!”
“Tần Dao, thôi đi, có thể là người ta không thích có người lạ đến ở, dù sao trước đây cũng chỉ có một mình người ta ở.”
Vu Đình Đình cười cười, vừa thu dọn đồ của mình, vừa nói:
“Dù sao mình với cô ta cũng chẳng tiếp xúc mấy, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vu Đình Đình vừa nói xong, đột nhiên điện thoại cô vang lên nhạc chuông “Ông xã, ông xã, em yêu anh”, Vu Đình Đình vội vàng lấy điện thoại ra, cô biết là ai gọi đến, đó chính là ông xã trong tim cô – Diệp Lăng Phi gọi đến.