Đô Thị Tàng Kiều

Chương 367 : Tôi là Vu Thúc

Ngày đăng: 10:53 18/04/20


Vu Đình Đình vội nhận điện thoại, cô biết là điện thoại của Diệp Lăng Phi. Vu Đình Đình cố ý đặt nhạc chuông cho Diệp Lăng Phi khi gọi đến là ca khúc “Ông xa, ông xã, em yêu anh”, nếu như vậy, chỉ cần Diệp Lăng Phi gọi đến cô có tể lập tức bắt máy.



Quả nhiên, đầu dây điện thoại bên kia vọng lại tiếng cười của Diệp Lăng Phi, nói:



- Đình Đình, em ở phòng kí túc nào?



- A, Diệp đại ca, em ở phòng 601.



Vu Đình Đình buột miệng nói, Sau khi nói xong cô nhớ lại câu nói của Lý Đan lúc trước khi đi, lại vội vàng nói:



- Diệp đại ca, anh ở đâu, em đi tìm anh là được rồi.



- Chẳng lẽ em có bí mật gì không muốn cho anh biết?



Diệp Lăng Phi cố ý hỏi.



Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Vu Đình Đình hoang mang, vội vàng nói:



- Diệp đại ca, không phải vậy, không phải vậy.



Vu Đình Đình vẫn chưa nói xong thì thấy cửa kí túc xá bị mở ra, tay phải Diệp Lăng Phi cầm di động đưng ngoài cửa cười ha ha nhìn Vu Đình Đình.



- Diệp đại ca!



Vu Đình Đình ngạc nhiên, sửng sốt nói:



- Diệp đại ca, em...



- Em cái gì, lúc nãy đùa em thôi!



Diệp Lăng Phi bước vào nhìn thấy Tần Dao đang ngồi trên giường, cười với Tần Dao. Tần Dao không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ xuất hiện liền vội vàng đứng dậy, nói lộn xộn:



- Diệp đại ca, em giúp Đình Đình dọn đồ.



- Ừm, anh quên mất là một mình Đình Đình xách không nổi đâu, xem trí nhớ của anh kìa.



Diệp Lăng Phi bước vào kí túc xá, đóng cửa phòng kí túc xá lại nói với Tần Dao:



- Hay đợi lát nữa anh mời tụi em đi ăn cơm, Sau khi ăn cơm xong đi hát karaoke.



- Diệp đại ca, không cần đâu, không cần đâu.



Tần Dao vội vàng xua tay.
Diệp Lăng Phi cười cười với Vu Đình Đình, không nói gì mà đi đến trước cửa, vọng ta ngoài cửa nói to:



- Ai đó, không có việc gì đẩy cửa phòng kí túc xá chúng tôi làm gì thế?



Giọng của Diệp Lăng Phi vẫn thật sự dọa chết khiếp Lý Đan, Lý Đan ở ngoài cửa vừa lấy chìa khóa trong tay, nghe giọng đàn ông hét lên, giật cả mình bịch một tiếng, chìa khóa rớt xuống đất. Lý Đan vội vàng cúi lưng xuống nhặt chìa khóa lên, miệng liên tục nói:



- Xin lỗi, xin lỗi, tôi đi nhầm tầng rồi.



Nói xong, Lý Đan vội chạy đến cửa cầu thang, cô chạy đến cửa lầu, không kịp nghĩ nhiều thở dốc một cái rồi chạy lên lầu trên. Lý Đan cho rằng mình ở tầng kí túc xá nam, chạy thêm một tầng nữa sẽ là tầng kí túc xá nữ. Đợi khi cô chạy lên lầu 7, nhìn thấy biển lầu 7, cô sững sờ, thầm nghĩ:



- Lúc nãy mình không đi nhầm tầng lầu!



Đành phải xuống lại lầu, cô cẩn thận chắc chắn lại một lần nữa, bước đến trước cửa kí túc xá phòng mình, sau khi cẩn thận xem biển số cửa phòng chắc chắn không sai, vừa định đẩy cửa thì cửa lúc này lại mở ra, Vu Đình Đình đứng ở cửa.



- Lý học tỷ, chị về rồi à!



Vu Đình Đình đã mặc chỉnh tề rồi, hoàn toàn nhìn không ra lúc nãy cô bị Diệp Lăng Phi lột gần sạch áo quần. Diệp Lăng Phi lúc nãy sau khi dọa Lý Đan giật mình bỏ đi, Vu Đình Đình mới bình tĩnh lại, nhanh chóng mặc xong áo quần. Đợi lúc cô mở cửa phòng vừa khớp nhìn thấy Lý Đan.



Lý Đan nhìn vào trong kí túc xá, nhìn thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi trên giường của Vu Đình Đình, bất giác mặt hiện rõ không vui. Cô bước vào kí túc xá, không vui nói:



- Tôi đã nói rồi, không được đưa bạn học nam vào phòng.



- Ồ, tôi không phải bạn học nam.



Diệp Lăng Phi nhìn người con gái này khiến cho người ta liên tưởng đến xã hội cũ đại gian đại ác, quả nhiên có nội hàm, vẫn là một mái tóc dài, càng khiến người ta cảm giác lớn đến chừng này cũng chẳng dễ dàng gì. Diệp Lăng Phi nói:



- Tôi là anh trai của Vu Đình Đình, tên của tôi là Vu Thúc.



- Vu Thúc, tuy anh là anh trai của Vu Đình Đình, nhưng ở đây không phải một mình cô ấy ở, phiền Sau này đừng tùy tiện vào đây.



Lý Đan không khách khí nói, có cảm giác như người ta nợ tiền cô ta vậy, một bộ mặt đầy khó chịu bức bối.



- Được thôi, thấy cô tôn kính thân phận của tôi như vậy, tôi đồng ý cô.



Diệp Lăng Phi ráng nhịn cười, nói với Vu Đình Đình cố nhịn cười ngồi bên cạnh:



- Đình Đình, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi.



Vu Đình Đình cảm giác mình Sắp nhịn không nổi mà bật cười lên, cô mím chặt môi cố gắng gật gật đầu. Vu Đình Đình chỉ mặc chiếc áo Sơ mi cầm túi xách cảu mình bước ra khỏi kí túc xá cùng với Diệp Lăng Phi.



Đợi Sau khi Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình rời khỏi kí túc xá, Lý Đan đóng cửa phòng lại ngồi trên giường, mắt vừa nhìn thấy chiếc quần lót của mình treo ở đầu giường vội vàng thu lại. Cô thầm trách trong lòng, thật xui xẻo để một người đàn ông bước vào. Cô nghĩ đến người anh trai Vu Thúc đó của Vu Đình Đình, luôn cảm thấy kì kì, Vu Thúc, Vu Thúc..., Sau khi Lý Đan đọc lại ba bốn lần cảm thấy mình đã bị người khác chiếm tiện nghi rồi.