Đô Thị Tàng Kiều
Chương 390 : Đây là một cơ hội!
Ngày đăng: 10:53 18/04/20
Diệp Lăng Phi đứng ở cửa bệnh viện hút thuốc, Chu Hân Minh từ trong phòng chờ bệnh viện đi ra, đứng ở đằng sau Diệp Lăng Phi, nói:
- Theo nhân viên bệnh viện nói, thanh niên đó muốn tìm một cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Diêp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Anh đã sớm biết là bọn họ muốn giết người diệt khẩu, xem ra lần này, Susan dữ nhiều lành ít rồi.
- Anh cho rằng Susan có thể tới nơi nào?
Chu Hân Minh hỏi,
- Dựa theo người chứng kiến ở hiện trường, Susan bị thương cũng rất nặng.
- Susan là một cảnh sát quốc tế, cô ấy đã từng được huấn luyện về phương diện này. Như vậy Houedry là đột nhiên bị người ta đâm vào chỗ yếu hại, không có bất cứ phòng bị gì, mà Susan cũng không bị đâm vào chỗ yếu hại, cô ấy mới có cơ hội bỏ chạy ra ngoài. Nhưng cho dù như vậy, trên người Susan cũng bị thương rất nặng. Dựa theo người bình thường suy nghĩ, Susan nhất định sẽ tới bệnh viện gần nhất. Nhưng Susan cũng sẽ không nghĩ như vậy, người đã được huấn luyện đều biết lúc này đến bệnh viện là nguy hiểm nhất. Anh cho rằng Susan đã trốn ở gần đây, nhưng Susan bị thương, như vậy sẽ không trốn được thời gian quá dài, anh tin tưởng nếu như Susan không chết, nhất định sẽ đến bệnh viện, chỉ là không biết sẽ tới bệnh viện nào.
Diệp Lăng Phi nói,
- Hơn nữa đám người kia đã tìm Susan, chỉ cần Susan bị phát hiện, lập tức sẽ bị người khác chém chết.
- Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?
Chu Hân Minh hỏi,
- Chẳng lẽ chúng ta phái người ở toàn bộ các bệnh viện chờ đợi sao?
Diệp Lăng Phi rút điếu thuốc, chậm rãi nói:
- Hân Minh, nếu như đổi lại là em, hiện tại em sẽ làm thế nào.
- Đổi thành em? Em nhất định sẽ tới bệnh viện, chỉ là có thể tối nay mới tới.
- Sai rồi!
Diệp Lăng Phi đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng chân đạp tắt nói:
- Susan căn bản là không quen thuộc thành phố Vọng Hải, sau khi cô ấy bị người ta chém bị thương, nhất định sẽ không tin tưởng người ở đây, hiện tại nhất định là cô ấy tìm một chỗ không người trốn đi. Nếu như cô ấy không chết, Susan nhất định sẽ đi bộ đến đây, bởi vì cô ấy chỉ biết bệnh viện này cách khách sạn quốc tế Vọng Hải không xa!
- Chúng ta ở đây chờ, dù là chờ cả đêm!
Chu Hân Minh nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, nàng rất kiên quyết nói.
Diệp Lăng Phi ngồi trên bậc thang ở cửa bệnh viện, một bên hút thuốc, một bên cầm điện thoại gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình.
- Bà xã, bây giờ anh còn không thể về, em chưa ngủ chứ!
Chu Hân Minh gật đầu, nàng cũng cho rằng Diệp Lăng Phi nói rất đúng, ở trong lòng Chu Hân Minh, nàng cũng không hy vọng Diệp Phong thật sự là trùm buôn thuốc phiện, nói thế nào Diệp Phong đều là bạn học của nàng. Nhưng nếu có chứng cớ chứng minh Diệp Phong là trùm buôn thuốc phiện, Chu Hân Minh sẽ không chút do dự bắt Diệp Phong.
- Tình Đình biết chuyện này không?
Chu Hân Minh hỏi.
- Anh không có nói với cô ấy, anh cho rằng cô ấy không biết việc này là tốt nhất!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh càng hy vọng Tình Đình sinh hoạt trong một hoàn cành sạch sẽ, để cho nàng tin rằng thế giới này hết thảy đều là điều tốt đẹp, không để cho nàng tiếp xúc với sự hắc ám...
Chu Hân Minh ừ một tiếng, lập tức còn nói thêm:
- Nhưng em sợ Tình Đình....!
Diệp Lăng Phi ngắt lời Chu Hân Minh, Diệp Lăng Phi rất tự tin nói:
- Tình Đình là người của anh, anh tuyệt đối sẽ không cho Diệp Phong bất cứ cơ hội nào.
Chu Hân Minh thở dài một hơi, nói:
- Diệp Lăng Phi, đôi khi anh làm ngay cả em cũng sợ hãi, em rất khó tưởng tượng chuyện trong quá khứ anh đã trải qua. Khụ, em cũng không muốn biết, em chỉ biết rằng hiện tại anh là người em yêu nhất.
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Minh nở nụ cười, hắn vươn tay phải, yêu thương vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Chu Hân Minh, miệng nói:
- Hân Minh, em không cần sợ hãi, anh ở trước mặt em vĩnh viễn là nam nhân cả ngày đều lộ vẻ tươi cười tự nhiên kia, anh háo sắc, anh thích đùa giỡn vô lại, đó là anh.
- Em biết!
- À, vừa rồi anh quên nói, lúc không có ai, không cho em gọi tên anh.
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Như vậy anh nghe rất không thoải mái!
- Vậy gọi anh là gì?
Chu Hân Minh sửng sốt, hôi.
- Ông xã!
Diệp Lăng Phi nói xong, liền nở nụ cười, Chu Hân Minh sờ má đỏ lên, bảo trì trầm mặc.