Đô Thị Tàng Kiều
Chương 391 : Phòng Tổ Chức thành " Phòng Mỹ Nữ"
Ngày đăng: 10:53 18/04/20
Sáng sớm Chu Hân Minh liền chạy tới bệnh viện, hai cảnh sát đã trông coi cả đêm nói với Chu Hân Minh nữ nhân kia đã tỉnh lại, chỉ là thân thể hết sức suy yếu.
Chu Hân Minh để cho hai cảnh sát này trở về nghỉ ngơi, nàng lại đổi hai cảnh sát khác phụ trách bảo vệ. Chu Hân Minh lo lắng Diệp Phong sẽ không từ bỏ ý đồ, vậy SuSan (Tô San) ở lại trong bệnh viện sẽ rất nguy hiểm.
Nếu như người khác nói Diệp Phong là một ông trùm buôn thuốc phiện lớn, Chu Hân Minh trong lòng sẽ hoài nghi, nhưng lời này là từ trong miệng Diệp Lăng Phi nói ra, vậy tình huống sẽ không giống nhau, Chu Hân Minh tin tưởng Diệp Lăng Phi không phải một nam nhân ăn nói lung tung, nếu như Diệp Lăng Phi không có tám phần chắc chắn, Diệp Lăng Phi sẽ không nói với mình.
Chu Hân Minh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy SuSan nằm trên giường bệnh, tay phải đặt ở bên giường, từ bình truyền dịch treo phía trên, dung dịch không ngừng truyền vào cơ thể SuSan qua dây truyền.
Chu Hân Minh kéo một cái ghế, ngồi ở đầu giường SuSan. Khuôn mặt xinh đẹp của SuSan đã bị băng gạc che khuất hơn nửa, Chu Hân Minh hơi thở dài một chút, trong lòng dâng lên sự đồng cảm đối với cô gái ngoại quốc này.
- Chúng tôi đã thông báo cục cảnh sát quốc tế ở Bắc Kinh, bọn họ đang liên lạc với tổng bộ cảnh sát quốc tế.
Chu Hân Minh lấy ra cuốn số ghi chép mang theo bên người, lấy bút ghi chép, nói:
- Cô có chuyện gì muốn nói với chúng tôi, tôi sẽ nhớ kĩ, nếu như cô cần gì, cũng có thể nói cho tôi biết. A, tôi quên giới thiệu, tôi là Chu Hân Minh, là đội trưởng đại đội cảnh sát của thành phố Vọng Hải.
Chu Hàn Minh nói xong, nhìn SuSan nằm ở trên giường bệnh, phát hiện SuSan chỉ là chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của nàng, cũng không muốn nói chuyện. Chu Hân Minh trong lòng cảm thấy kì quái. Tuy nói tiếng anh của mình chỉ bình thường, nhưng ít ra nàng cho rằng vừa rồi dùng tiếng anh nói rõ thân phận của mình, SuSan hẳn là có thể hiểu được. SuSan là cảnh sát quốc tế, sẽ phải biết tiếng anh, nếu không sẽ không có cách nào liên lạc với tổ chức cảnh sát quốc tế ở quốc gia khác. Tiếng Anh là ngôn ngữ thông dụng trên thế giới, ở tổng bộ cảnh sát quốc tế là ngôn ngữ chính thức, trên cơ bản cảnh sát quốc tế đều sẽ biết hai loại ngôn ngữ trở lên.
Chu Hân Minh lại thở dài một hơi, nàng nhìn thấy SuSan đối với cảnh sát TQ cũng không tín nhiệm nhiều. Nói vậy SuSan không muốn nói chuyện với mình. Chu Hân Minh đã từ chỗ Diệp Lăng Phi biết được sơ qua về chuyện này, phân tích của Diệp Lăng Phi làm cho Chu Hân Minh cảm thấy mình không cần phải hỏi SuSan. Nàng khép lại cuốn sổ ghi chép. Đứng lên, nói với SuSan:
- Cô nghỉ ngơi đi, cảnh sát chúng tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của cô, tôi nghĩ rất nhanh bên Bắc Kinh sẽ có tin tức truyền đến.
Chu Hân Minh xoay người, mới vừa mở cửa phòng bệnh, chợt nghe tiếng hỏi thăm yếu ớt của SuSan:
- Thủ trưởng của tôi đâu rồi?
- Xin lỗi, khi chúng tôi chạy tới, Vi Đức Lí (Houedry) tiên sinh đã chết.
Chu Hân Minh nói xong, đi ra khỏi phòng bệnh. Nàng không biết SuSan cùng cảnh sát quốc tế gọi là Vi Đức Lí kia cái gì quan hệ, có lẽ là đồng nghiệp, có lẽ là tình nhân...., mặc kệ như thế nào. Chu Hân Minh đều tin tưởng giờ phút này tâm tình của SuSan nhất định rất thống khổ.
Chu Hân Minh đi về đại đội cảnh sát, đêm qua, đồng sự bộ kĩ thuật suốt đêm làm việc, từ máy thu hình giám sát trong bệnh viện kia lấy hình vẻ tên côn đồ cầm khảm đao xông vào bệnh viện rồi tiến hành xử lý, tiến hành so sánh kiểm tra hệ thống dân cư của cảnh sát, từ đó xác định thân phận của hơn mười người trẻ tuổi này.
Chu Hân Minh ngồi ở trước bàn công tác, mờ ra máy tính, đem tư liệu có liên quan đến những người trẻ tuổi kia mà đồng sự bộ kĩ thuật đưa tới mở ra.
Phùng Lượng, nam, mười tám tuổi. Từng có tiền án ẩu đả đã bị xử lý;
Tiếu Dư. Nam, mười bảy tuổi. Từng vì đả thương người khác mà phải vào trại giáo dưỡng,
Chu Hân Minh xem hết tư liệu mười mấy người trẻ tuổi này xong, xoa huyệt thái dương, tự hỏi. Từ tư liệu này mà xem, thanh niên cầm khảm đao xông vào bệnh viện chém người đều là một số kẻ từng có tiền án, có một số còn chưa trưởng thành, cũng đã nhiều lần phạm tội. Từ tư liệu này, không thể nghi ngờ mấy thanh niên này đều là tay chân của một số kẻ có địa vị, chỉ sợ cho dù bắt những người tuổi trẻ này cũng không dễ làm cho những người trẻ tuồi này khai báo tới là ai sai khiến.
Chu Hân Minh đau đầu nhất chính là chuyện đại đa số những người này đều là chưa thành nhân, những người trẻ tuổi này đang đứng ở một giai đoạn không sợ trời, không sợ đất, hơn nữa còn là nhiều lần ra vào cục cảnh sát, tuổi còn nhỏ đã lăn lộn thành những kẽ lọc lõi.
Những người tuồi trẻ này rất kín miệng, trong lòng bọn họ biết cho dù rơi vào trong tay cảnh sát nhiều nhất chỉ là phạt hình sự, mà bởi vì là chưa thành nhân, chỉ là giáo dục bắt buộc trong trại giáo dưỡng, nhưng nếu nói ra lão đại của bọn họ, vậy bọn họ nhất định phải chết, bởi vậy, đối phó những người trẻ tuổi này so với đối phó với lão đại hắc đạo còn khó khăn hơn.
Chu Hân Minh cảm thấy đau đầu, nàng không tự chủ cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi. Chu Hân Minh không biết từ lúc nào đã có thói quen cùng Bạch Tình Đình giống nhau, gặp phải chuyện khó giải quyết, liền nghĩ tới Diệp Lăng Phi.
Khi Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Chu Hân Minh, hắn mới vừa đến công ty, đang trên đường đi làm, Diệp Lăng Phi cũng nhận được điện thoại của Dã Thú. Dã Thú nói với Diệp Lãng Phi, giữa trưa hôm nay hắn cùng Dã Lang sẽ đến thành phố Vọng Hải. Đương nhiên, Dã Thú nói là mình cùng Dã Lang tới đây chỉ là muốn tới xem công ty bảo an một chút, cũng không có ý nghĩ khác. Nhưng Diệp Lăng Phi lại tin tưởng Dã Thú cùng Dã Lang — nhất định là nghĩ muốn đem việc kinh doanh chuyển đến thành phố Vọng Hải, đem thànhphố Vọng Hải thành lập thành một cái trụ sở khác của Lang Nha, đến khi gặp phải sự ráo riết của cảnh sát Nước Anh, cả tổ chức Lang Nha sẽ lập tức chuyển đến TQ.
Diệp Lăng Phi biết hai tên Dã Thú cùng Dã Lang này sở dĩ không nói cho mình, chắc là bởi vì mình đã thoát ly tổ chức Lang Nha, bọn họ không muốn làm cho mình dính dáng vào trong tổ chức Lang Nha nữa.
Trịnh Khả Nhạc nhìn thoáng qua phòng làm việc bố trí đã không sai biệt lắm, gật đầu. Diệp Lăng Phi ngồi ở trên ghế của mình, bảo Trịnh Khả Nhạc ngồi trên ghế sa lon. Hắn mở máy tính ra, chờ máy tính khởi động, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Khả Nhạc, tôi thấy trong bụng cô có oán khí, vậy cũng không tốt a.
Trịnh Khả Nhạc nhìn thấy trong gian phòng chỉ có hai người nàng với Diệp Lăng Phi, tức giận nói:
- Giám đốc Diệp anh nói cho em một câu công bằng, em nơi nào giống như cô gái tham luyến hư vinh. Dựa vào cái gì mà đem em hạ chức chứ, em làm việc cũng không phải không tốt, hừ, em thấy chính là Trương Lộ Tuyết kia nhìn em không vừa mắt. Ngày thứ nhất đến công ty nhìn thấy em, liền dùng cái loại ánh mắt này nhìn em, giống như em cùng cha có chuyện gì vậy. Trương tổng giám đốc đã lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ em có thể coi trọng ông ta, cho dù em nghèo, em cũng sẽ không coi trọng một ông già, nghĩ đến đã thấy buồn nôn rồi.
Diệp Lăng Phi cười nghe Trịnh Khả Nhạc tố khổ ở bên cạnh, chắc là tại tức giận Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi ngẫm lại cũng đúng. Trương Lộ Tuyết này vừa nhìn thấy bên cạnh cha mình có như vậy một thư ký mỹ nữ vóc người sợi cảm như vậy, khó tránh khỏi suy nghĩ về phương diện đó, cho dù tạm thời không có vấn đề gì, Trương Lộ Tuyết cũng lo lắng sau này sẽ có chuyện gì. Chắc là Trương Lộ Tuyết đề nghị với Trương Khiếu Thiên chuyện này, Trương Khiếu Thiên cưng chiều nữ nhi, để cho Trịnh Khả Nhạc làm trợ lý của Trương Lộ Tuyết. Từ thư ký tổna giám đốc đến trợ lý phó giám đốc, Trịnh Khả Nhạc trong lòng khó tránh khỏi tức giận.
Nhìn bộ dáng Trịnh Khả Nhạc thở hổn hển, Diệp Lăng Phi đứng lên, tới máy lọc nước, rót hai chén nước, bưng chén nước tới trước mặt Trịnh Khả Nhạc, một chén đặt ở trước mặt Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Uống ngụm nước đã. Sau đó lại nói tiếp.
Trịnh Khả Nhạc cầm lấy chén nước, một ngụm uống hết, tiếp tục oán giận nói:
- Em không muốn làm việc, cùng lắm em về nhà đi, dù sao thành phố Vọng Hải em chỉ có một mình. Cũng không có người chiếu cố, còn không bằng đi về nhà. Lần này cha mẹ em đến, là muốn khuyên em trở về làm việc, họ cũng không yên tâm một mình em ở Vọng Hải làm việc.
- A a. Chẳng lẽ cô muốn làm lính đào ngũ, vậy cùng không tốt nha.
Diệp Lăng Phi bưng chén nước trở lại chỗ ngồi của mình.
- Tôi cho rằng bây giờ cô đi ngược lại làm cho Trương Lộ Tuyết hiểu lầm cô cùng cha nàng thật sự có cái gì, cô không thẹn với lương tâm, cần gì quản người khác thấy thế nào. Khả Nhạc, ở Vọng Hải sao có thể nói là chỉ có một mình, có Từ Oánh, còn có tôi mà. À, tôi biết rồi. Có phải cô thiếu một bạn trai hay không, chuyện này để tôi lo cho, tôi nói cho cô, tôi có hai người bạn mới từ nước ngoài trở về, hai người này đều không tệ. Nếu không tôi giúp cô giới thiệu một chút?
- Thôi đi, tôi mới không muốn tìm bạn trai đây, thật buồn.
Trịnh Khả Nhạc trề môi nói,
- Đều là một đám háo sắc, nhìn thấy mỹ nữ đều không dời bước được. A, giám đốc Diệp em không nói anh, anh đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn em.
Diệp Lăng Phi vẻ mặt buồn bực, trong miệng bất mãn nói:
- Khả Nhạc, cô chú ý đối tượng đả kích một chút, cho dù cô muốn mắng tôi, ít nhất nên ở sau lưng mắng tôi đi. Cô đả kích tôi ngay trước mặt như vậy. Thật là không tốt chút nào. Con người của tôi thù rất dai, cẩn thận tôi trả thù cô. Hừ. Tôi tìm người nửa đêm đập bể cửa sổ nhà cô!
Trịnh Khả Nhạc bị Diệp Lăng Phi chọc cười, mím môi cười nói:
- Giám đốc Diệp, anh nói chuyện rất tức cười, vốn em còn buồn bực, nghe anh nói như vậy, trong lòng tốt hơn nhiều.
- Vậy được rồi, có cái gì mà ghê sớm.
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Sau này có chuyện gì cứ nói với tôi, con người của tôi thích nhất là can thiệp vào chuyện bất bình.
- Ừm, tốt thôi!
Trịnh Khả Nhạc đáp ứng.