Đô Thị Tàng Kiều

Chương 40 : Lão bà, đây không phải là thuốc phiện

Ngày đăng: 10:49 18/04/20


Diệp Lăng Phi đi vào thang máy để lên tới đỉnh tòa tháp Toàn Cung, lúc hắn đến thì vừa đúng 12 giờ không hơn không kém. Nhà hàng Toàn Cung là một nhà hàng rất lớn, Diệp Lăng Phi nhìn quanh cả ngày mới trông thấy Bạch Tình Đình.



Bạch Tình Đình lúc này đang ngồi cùng với một người trẻ tuổi đẹp trai. Tuy hai người ngồi rất gần nhau nhưng không hề có động tác nào thân mật. Diệp Lăng Phi là người lão luyện, dĩ nhiên sẽ nhận ra. Hắn thầm nói trong lòng “Cô bé này xem ra tìm một người thân để giả làm bạn trai, hừ, rất thông minh, ta sẽ cùng với nàng chơi đùa”



Diệp Lăng Phi giả như không nhận ra thủ đoạn của Bạch Tình Đình, hắn cất bước tới trước mặt nàng.



- Lão bà, ta có đến muộn không vậy?



Diệp Lăng Phi mở miệng ra là nói lão bà. Bạch Tình Đình đang cúi đầu uống nước nghe thấy giọng nói của hắn liền ngẩng lên, đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi chằm chằm. Trong lòng không khỏi cảm thấy hơi chán nản, nàng thầm nghĩ:



- Tên lưu may này mặt thật là dày, chết cũng không hối cải.



Khuôn mặt Bạch Tình Đình tức giận nhìn Diệp Lăng Phi nói:



- Ai là lão bà của anh, nói chuyện phải chú ý một chút.



- Lão bà giáo huấn rất đúng, lần sao lão công sẽ chú ý, tuyệt đối sẽ không để lộ mối quan hệ giữa hai chúng ta trước mặt người khác.



Vừa nó Diệp Lăng Phi vừa kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Bạch Tình Đình, ánh mắt hắn chuyển sang phía Điền Phong:



- Vị này chẳng lẽ chính là bạn trai trong lời nói của cô sao. Xin hỏi huynh đệ, huynh đệ hiện đang ở đường khẩu nào vậy?



Điền Phong từ khi Diệp Lăng Phi đi tới đến giờ vẫn thầm đánh giá hắn. Gã tuy thấy Diệp Lăng Phi ăn nói mặc dù có dáng dấp của lưu manh nhưng trên người hắn lại toát ra một khí tức khiến cho người khác phải sợ hãi.



Bạch Tình Đình thấy biểu đệ của mình vẫn cứ nhìn Diệp Lăng Phi thì ho khan một tiếng, nhắc nhở cậu em họ của mình hãy làm theo lời ước định từ trước. Điền Phong lúc này mới nhớ tới lời nói của chị họ mình lúc trước, gã liền tỏ ra lạnh lùng, cố ý phát ra một thanh âm thâm trầm:



- Ta ở Tam Bắc.



- Tam Bắc là ở chỗ nào?



Diệp Lăng Phi kỳ quái hỏi:



- Hình như tôi chưa từng nghe qua thì phải.



- Bạn trai tôi ở ngoại tỉnh, anh chưa đi nhiều dĩ nhiên không biết Tam Bắc chỗ đó.



Bạch Tình Đình sợ em họ mình nói nhiều làm lộ ra liền vội vàng xen vào:



- Tóm lại, mọi chuyện chính là như vậy. Bạn trai của tôi anh đã gặp, hy vọng từ nay về sau Diệp Lăng Phi anh không quấy rầy tôi nữa.
- Vô ý quá, tôi là một người nghiện ma túy, bây giờ không nhịn nổ nữa rồi.



Nói xong, gã dùng đầu ngón tay kẹp chút bột trắng, bỏ vào trong miệng.



Bạch Tình Đình cũng phối hợp cầm lấy một phần bột trắng, hướng về phía Diệp Lăng Phi nói:



- Diệp Lăng Phi, nếu không thì anh thử một chút đi. Thứ này không tệ đâu, tôi thường xuyên dùng.



- Không, không các người dùng đi.



Diệp Lăng Phi liên tục xua tay, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.



Trong lòng Bạch Tình Đình thầm đắc ý:”Đã biết sợ chưa”. Nàng đem bột trắng bỏ vào trong miệng, khuôn mặt hiện ra vẻ hưởng thụ.



Điền Phong lấy ra mốt chút, duỗi tay đưa tới trước mặt Diệp Lăng Phi:



- Nếm thử đi, thứ này quả không tệ đâu.



- Không được.



Diệp Lăng Phi liên tục xua tay nói:



- Anh cứ từ từ dùng, tôi không thích thứ này.



- Vậy thì tôi cũng không khách khí.



Điền Phong đưa ngón tay út có bột trắng vào trong miệng, nhai chẹp chẹp.



Bạch Tình Đình thấy biểu lộ khó coi của Diệp Lăng Phi thì trong lòng cảm thấy cao hứng, nàng cười ha hả nói:



- Diệp Lăng Phi, tôi và bạn trai tôi đều thích cái này. Nếu như anh sợ thì có thể không qua lại với tôi nữa, tôi cũng sẽ không trách anh.



Diệp Lăng Phi khoát khoát tay trả lời:



- Lão bà, thật ra không phải tôi sợ các người ăn cái này mà là tôi cảm thấy khó hiểu. Các người đã hút thuốc phiện, tại sao không biết đây không phải là thuốc phiện.



Trong khoảnh khắc, Điền Phong cùng với Bạch Tình Đình đều sững người lại.