Đô Thị Tàng Kiều
Chương 426 : Tôi không thích con người này
Ngày đăng: 10:54 18/04/20
Bốn cô gái đều sợ tái mét mặt mày. Giữa khu rừng hoang vắng này nhìn thấy một xác chết, ai mà không sợ chứ.
Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn xung quanh, miệng nói:
- Người này không phải bị chết cóng. Rất có khả năng bị đá đụng chết. Anh thấy vùng này không an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể sạt lở. Mọi người đừng có đứng ở đây nữa, mau đi thôi!
Nói xong hắn bước nhanh đến trước mặt Trương Lộ Tuyết cõng Trương Lộ Tuyết lên. Giục Đường Hiểu Uyển, Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc nhanh chóng rời khỏi.
Cũng chính lúc những người này vừa rời khỏi liền nghe phía sau vọng lại tiếng nổ vang trời. Đường Hiểu Uyển lén quay đầu lại nhìn thì thấy từ trên núi lăn xuống rất nhiều tảng đá. Sợ quá mặt Đường Hiểu Uyển trắng bệch, một khắc cũng không dám làm nhỡ, ra sức chạy về phía trước.
Chạy liền một mạch hơn một dặm. Mấy cô gái này sống chết cũng không đi được nữa. Ba cô ngồi trên đất, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển.
- Làm thế nào đây?
Diệp Lăng Phi lo nghĩ. Nhìn điệu bộ này thì mấy cô gái chẳng thể đi được nữa, còn mình chỉ có thể cõng được một người. Bất luận là cõng ai thì cũng đều có ba cô gái sẽ ở lại đây. Mà nếu ở lại đây thì sớm muộn gì cũng bị chết cóng mất.
Diệp Lăng Phi lo nghĩ, tiếp theo sẽ phiền phức rồi đây. Đang trong lúc Diệp Lăng Phi lo nghĩ ở bên này thì nghe giọng của Dã Thú!
- Satan!
Diệp Lăng Phi sững sờ ngước mắt nhìn thì thấy hai tiểu tử Dã Lang và Dã Thú lưng đeo ba lô to đang vội vàng chạy lại, vừa nhìn thấy Dã Lang và Dã Thú Diệp Lăng Phi mới nhẹ cả lòng.
Dã Lang và Dã Thú đều đã đến cả, chắc chắn vấn đề trước mắt đã được giải quyết triệt để. Hai người đã mang đến quần áo và thực phẩm, sau khi tìm một chỗ an toàn ngồi xuống, mấy cô gái đó đang ăn còn Diệp Lăng Phi nói chuyện với hai người Dã Lang và Dã Thú mới biết được hai người này làm thế nào mà qua được.
Thì ra hôm đó sau khi Dã Thú xuống núi lập tức gọi điện thoại cho Dã Lang, kể chuyện Diệp Lăng Phi gặp khó khăn trên núi cho Dã Lang nghe. Dã Lang vừa nghe xong không nói thêm lời nào, ngay trong đêm từ thành phố Vọng Hải chạy đến đây.
Trên đường lên núi có rất nhiều chỗ bị sạt lở, thật sự chẳng có cách nào lên được trên núi để cứu nạn cả. Mấy người cứu nạn đó cho dù có đi bộ lên cứu nạn thì hiệu quả cứu nạn lại cực thấp, cần phải đối mặt với môi trường thời tiết ác nghiệt này, còn có thể ẩn náu rất nhiều nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng xảy ra sạt lở núi.
Dã Lang và Dã Thú vốn không chịu đợi đội cứu nạn lên núi cứu nạn, hai người bọn họ đeo theo đồ đạc lên núi. Hai người này đều là những người đã được thông qua huấn luyện đặc biệt, mọi người thấy Dã Lang vốn ít nói thế nhưng nhìn bộ dạng sốt ruột lo lắng của hắn cũng thấy được hắn lo lắng cho Diệp Lăng Phi biết bao.
Chướng ngại lớn nhất trên đường đi của hai người này chính là con sông đó, nước sông chảy cuồn cuộn khiến con người không một ai có thể băng qua sông được, vẫn là Dã Lang đã nghĩ ra cách, dùng sợi dây thừng an toàn trói quanh người hắn, trong lòng ôm một hòn đá to, Dã Thú túm chặt đầu còn lại của sợi dây thừng, Dã Lang từ từ mò qua sông.
- Anh biết Hiểu Uyển nhà ta không thích tên Thái Hạo đó, Hiểu Uyển, đến hôn cái nào!
- Thôi, thôi, người ta không làm đâu!
Đường Hiểu Uyển giả bộ giận dữ nói:
- Anh chỉ biết bắt nạt người, anh mà tiếp tục bắt nạt em như vậy, em sẽ nói với muội muội Đình Đình, để cô ấy thu thập anh!
- Ây, em câu kết với Đình Đình từ khi nào thế, anh phải nói rõ với em, anh và Vu Đình Đình chỉ là bạn thân, cũng giống như em và anh vậy, đó chính là hồng nhan tri kỷ, biết chưa tiểu nha đầu?
Đường Hiểu Uyển nhìn Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng:
- Diệp đại ca, anh đừng có lừa em, em không phải ngốc nghếch, sao mà không nhận ra được quan hệ giữa anh và Vu Đình Đình không đơn giản như thế chứ. Hi hi, yên tâm đi, em không nói bậy đâu.
Đường Hiểu Uyển nói như thể tự cho mình là đúng:
- Em biết anh định theo đuổi người ta, em thấy Đình Đình đối với anh cũng rất tốt, có điều, Diệp đại ca, anh phải chú ý đấy, Đình Đình là một tiểu cô nương, anh không thể không nói cho người ta biết anh đã kết hôn rồi đó!
- Tiểu nha đầu em toàn nghĩ bậy đi đâu không à, sao anh có thể không nói với cô ấy chứ!
Diệp Lăng Phi thở dài nói.
- Anh rất đau lòng, Hiểu Uyển em nói người khác không hiểu anh, chẳng lẽ em cũng không hiểu anh, em cho rằng anh sẽ đi lừa tiểu cô nương nhà người ta sao?
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì vội vàng nói:
- Diệp đại ca, em chỉ là đùa với anh thôi, em tin Diệp đại ca không phải là người như thế. Ừm, em và Đình Đình rất tốt, tối qua em còn gọi điện cho cô ấy nữa, cô ấy nói ngày mai sẽ từ dưới quê lên lại, Diệp đại ca, chúng ta đi đón cô ấy nha!
Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển, trong nhất thời hắn không rõ được tiểu nha đầu này rốt cuộc là đang có tâm tư gì đây.