Đô Thị Tàng Kiều

Chương 427 : Bữa cơm Đường gia thật khó nuốt

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đến trước cửa nhà Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển lại lo lắng nhìn Diệp Lăng Phi, lo không biết trong lòng Diệp Lăng Phi đang có suy nghĩ gì.



Diệp Lăng Phi mỉm cười với Đường Hiểu Uyển nói:



- Anh không vấn đề gì đâu, chỉ sợ bố em nhìn anh thấy chướng mắt mà không vui thôi!



- Sẽ không đâu, nói thế nào thì Diệp đại ca cũng đã cứu em, bố em sẽ không gây khó dễ với Diệp đại ca đâu!



Đường Hiểu Uyển vừa nói vừa rút chìa khóa mở cánh cửa chống trộm bên ngoài.



Vừa bước vào cửa, Đường Hiểu Uyển liền xông vào nhà nói lớn:



- Diệp đại ca đến rồi!



Mẹ của Đường Hiểu Uyển ở trong nhà bếp sau khi nghe được âm thanh liền túm váy chạy ra phòng khách, nhiệt tình nói:



- Diệp tiên sinh, cậu đến rồi, Hiểu Uyển, mau lấy dép cho Diệp tiên sinh!



- Bác gái, đây là chút quà biếu bác, cháu cũng không biết đem cái gì cả, chỉ mua hai hộp Não Bạch Kim mang đến thôi.



Mẹ của Đường Hiểu Uyển nhận lấy Bạch Não Kim mà Diệp Lăng Phi mua đem đến, nói:



- Diệp tiên sinh, cậu đến sao lại còn mang theo quà cáp nữa, xem con bé Hiểu Uyển kìa, không biết ăn nói gì cả. Bác đã nói Đường Hiểu Uyển mời cháu đến ăn cơm, không cần đem cái gì đến cả.



Đường Hiểu Uyển vừa ngồi xổm trên nền nhà, cô vừa lấy dép của Diệp Lăng Phi đặt trên kệ dép bên cạnh cửa, nghe mẹ mình nói vậy cô đứng lên nói:



- Mẹ, con đã nói với Diệp đại ca rồi, là anh ấy muốn mua thôi, không liên quan đến con!



- Con bé này cũng thật là, người ta cứu con còn không chịu cảm ơn người ta lại còn đi trách móc người ta!



Mẹ Đường Hiểu Uyển cười nói:



- Được rồi, Hiểu Uyển. Bố con đang đánh cờ với Thái Hạo ở trong phòng, con cũng dẫn Diệp tiên sinh qua đó đi, mẹ ở đây không cần con giúp đâu, con bồi Diệp tiên sinh là được rồi!



- Ừm!



Đường Hiểu Uyển đáp. Sau đó chu môi nói với Diệp Lăng Phi:




- Anh cũng không biết sao lại đắc tội với bố em, tóm lại là bố em nhìn thấy anh liền không vui, hây, anh thấy sau này anh không đến nữa thì tốt hơn!



Đường Hiểu Uyển cười ha ha đến trước mặt Diệp Lăng Phi, mông cô dựa vào bàn vi tình, đối mặt với Diệp Lăng Phi cười nói:



- Diệp đại ca, em thấy sắc mặt của bố em đã thay đổi rồi!



- Sao thế, bố em giận anh, em còn vui được?



Diệp Lăng Phi cố ý hỏi.



- Không phải, không phải, là em xưa rày chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt của bố em trở nên khó coi như vậy!



Đường Hiểu Uyển vội vàng giải thích.



- Em không ngờ mấy câu đó của Diệp Lăng Phi lại có thể khiến bố em không nói được gì hơn!



- Đó là vì anh đang nói đạo lý!



Diệp Lăng Phi không nói nguyên nhân thật sự mà khiến cho Đường Hưng Cường biến đổi sắc mặc chỉ vì mấy câu nói đó của Diệp Lăng Phi, hắn không muốn Đường Hiểu Uyển buồn sầu. Diệp Lăng Phi vỗ đùi mình gọi Đường Hiểu Uyển:



- Hiểu Uyển, qua đây ngồi!



Đường Hiểu Uyển nhích mông quay người lại ngồi trên đùi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm chặt Đường Hiểu Uyển hỏi:



- Hiểu Uyển, em thật không bị thương sao?



Đường Hiểu Uyển rất thích cảm giác được Diệp Lăng Phi ôm vào lòng, cô càng phát giác ra rằng chỉ cần bên cạnh có Diệp Lăng Phi, mình không cần phải sợ gì cả, sau khi trải qua một số chuyện, cảm giác đó trong lòng Đường Hiểu Uyển càng trở nên mãnh liệt hơn.



Hai tay cô đặt giữa hai đùi, miệng ừm một tiếng. Đôi mắt thanh tú trong vắt như nước nhìn Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng ỏi:



- Diệp đại ca, anh cũng không sao chứ?



- Anh đương nhiên là không sao rồi, em xem anh có giống có chuyện không?



Tay phải Diệp Lăng Phi nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của Đường Hiểu Uyển, vừa quay đầu lại đối mặt nhìn Đường Hiểu Uyển, thì nhìn thấy Đường Hiểu Uyển ngước mặt lên và nhắm mắt lại, chiếc miệng nhỏ xinh chu lên, hoàn toàn là một tư thế chuẩn bị hôn.