Đô Thị Tàng Kiều

Chương 429 : Tăng thêm mâu thuẫn

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Mẹ của Đường Hiểu Uyển làm sáu món ăn và một món canh, nhìn những món ăn đều thơm ngon. Mẹ Đường Hiểu Uyển gọi:



- Diệp tiên sinh, cậu đến ăn thử xem thế nào, bác cũng chẳng biết cậu thích ăn những món gì. Bác vốn định bảo Hiểu Uyển nói trước cậu nhưng bác lại quên mất!



- Bác gái, con người cháu rất tùy tiện, cái gì cũng thích ăn cả!



Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Đường Hiểu Uyển, bên phải hắn là Thái Hạo. Diệp Lăng Phi nhìn Thái Hạo hỏi:



- Tiểu Thái, còn cậu thì sao?



- Tôi đương nhiên là rất hài lòng về tài nghệ nấu nướng của bác gái, có thể được ăn bữa ăn do bác gái nấu đó là hạnh phúc lớn nhất của tôi rồi!



- Nhìn cháu kìa, miệng thật biết nói ngọt!



Mẹ Đường Hiểu Uyển nghe Thái Hạo nói khen như vậy thì trong lòng rất thích thú, ai mà không thích nghe những lời ngon ngọt chứ.



Thái Hạo cũng đã quá quen thuộc rồi, từ lâu đã nhìn thấu được tính khí con người mẹ Đường Hiểu Uyển, đã nắm bắt được rằng mẹ Đường Hiểu Uyển rất thích nghe những lời ngon ngọt.



Đường Hiểu Uyển ngồi bên trái Diệp Lăng Phi rất không hài lòng với tên Thái Hạo đó, nghe Thái Hạo nói như vậy, cô chu môi nói:



- Suốt ngày chỉ biết nói lời ngon ngọt, Thái Hạo, anh không mệt sao?



- Hiểu Uyển, sao lại ăn nói thế, con bé này chẳng dạy dỗ mà!



Đường Hưng Cường cầm đôi đũa, dùng giọng điệu dạy đời nói:



- Lúc đầu bố đã nuôi dạy con thế nào, sao bây giờ con lại biến thành đứa chẳng có được nuôi dạy gì hết vậy!



- Bác trai, bác đừng nóng giận, em Hiểu Uyển chỉ đùa thôi mà!



Thái Hạo vội vàng giải thích giùm cho Đường Hiểu Uyển.



- Ai đùa với anh chứ, thật là tưởng ai cũng mê mình!



Đường Hiểu Uyển cầm đũa, gắp một miếng thịt cá cho vào bát trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:



- Diệp đại ca, chúng ta ăn cơm thôi, mặc kệ anh ta!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong liền nghe dưới lầu có tiếng chân người đi lên, hắn và Đường Hiểu Uyển tách bàn tay đang nắm chặt đó. Đi thẳng xuống dưới lầu. Diệp Lăng Phi mới nói tiếp những lời lúc này chưa nói xong:



- Hiểu Uyển, thật ra, anh biết hôm nay anh làm thế là không tốt, không nên tranh luận với bố em, nhưng có lúc anh lại không nhịn được.



- Diệp đại ca, em biết lần này hoàn toàn là do bố em sai!



Đường Hiểu Uyển vừa nhắc đến bố liền tức hồng hộc nói:



- Bố em thật là, không hiểu tại sao lại cảm thấy tên tiểu tử Thái Hạo tốt chứ, phiền chết đi được. Nếu như sau này bố em mà còn nhắc đến chuyện này nữa, em liền dọn ra ngoài ở, nếu bố em chấm được Thái Hạo rồi, vậy thì để ông ấy sống với Thái Hạo là được rồi!



Diệp Lăng Phi nghe những lời tức giận của Đường Hiếu Uyển, nhịn không được bật cười lên, dùng tay vỗ vỗ vai Đường Hiểu Uyển nói:



- Thái độ như vậy thật không đúng, nói thế nào thì ông ấy cùng là bố em!



- Vốn dĩ đã là như vậy rồi!



Đường Hiểu Uyển không phục nói:



- Bản thân em thích ở cùng với ai thì đó là chuyện của riêng em, dựa vào cái gì mà bố em quản em chứ!



Diệp Lăng Phi chi cười cùng Đường Hiểu Uyển đến trước xe của mình, mở cửa xe hai người cùng bước lên. Diệp Lăng Phi vừa thắt dây an toàn vừa nói:



- Hiểu Uyển, bố em mọi ngày thường làm gì, không phải là bố em vừa nghỉ hè đã chơi cờ với tên tiểu tử Thái Hạo đó chứ!



- Làm gì có, bố em rất bận, sau khi tan ca luôn về nhà rất muộn, hình như là hội họp với đồng nghiệp ấy, ai biết được những đồng nghiệp đó của ông sao mà ngày nào cũng hội họp thế. Cuối tuần bố em còn phải đi lớp học ban đêm nữa, tóm lại, buổi tối rất ít khi thấy bố em!



Đường Hiểu Uyển nói.



- Đi học lớp ban đêm?



Diệp Lăng Phi ngạc nhiên lại nói tiếp:



- Thường thì mây giờ?



- Hình như là bảy giờ tối!