Đô Thị Tàng Kiều

Chương 430 : Hồ Ly tinh

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Đường Hiểu Uyển nói.



- Em cũng không rõ, chắc tối nay bố em cũng đi học. Diệp đại ca, anh đừng thấy bố em có kiêm chức, thực ra nhà em rất nghèo, em cũng không rõ được tiền bố em làm ra đều tiêu đi đâu hết rồi!



- Đàn ông mà, nên có thù lao nhiều, nếu cùng đồng nghiệp tụ họp sao có thể không tiêu tiền được chứ!



Diệp Lăng Phi lo Đường Hiểu Uyển nghi Đường Hưng Cường có vấn đề nên vội vàng biện hộ thay cho Đường Hưng Cường.



- Được rồi, tiểu nha đầu, em đừng có nghĩ bậy nữa, chúng ta còn phải đi ăn cơm thôi!



Nói xong hắn khởi động xe chạy vút đi.



Sau khi Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển ăn cơm xong, Diệp Lăng Phi vốn định đưa Đường Hiểu Uyển về nhà nhưng Đường Hiểu Uyển lại không chịu về, nghĩ chắc là cô vẫn còn đang tức giận.



Diệp Lăng Phi đề nghị đến quán cà phê của Lý Khả Hân, tiện thể xem thử quán cà phê làm ăn thế nào rồi. Đường Hiểu Uyển ấp úng vẫn không chịu đi. Diệp Lăng Phi thấy được là Đường Hiểu Uyển định ở riêng cùng với mình.



- Hay chúng ta đi đánh bóng?



Diệp Lăng Phi đề nghị.



- Em muốn đi xem phim với Diệp đại ca!



Đường Hiểu Uyển lầm bầm nói.



- Đã rất lâu rồi Diệp đại ca không cùng Hiểu Uyển xem phim rồi!



- Vậy cũng được.



Diệp Lăng Phi cười nói.



- Chỉ là tối nay anh còn có việc, chỉ có thể ở cùng em buổi chiều thôi!



Vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nói có thể ở bên mình cả buổi chiều Đường Hiểu Uyển trở nên vui hẳn. Lái xe đến rạp chiếu phim, lúc đợi mua vé xem phim mới biết bộ phim chiếu sớm nhất lúc một giờ ba mươi là bộ “Sinh tử thời tốc”.



Diệp Lăng Phi xem đồng hồ, vẫn còn nửa tiếng nữa, sau khi mua xong vé hai người ngồi ở phòng trà đại sảnh đợi.



Bên ngoài cửa bước vào một cặp vợ chồng, người đàn ông mặc chiếc quần đen, áo sơ mi trắng, ăn mặc rất lễ nghi phép tắc, bộ dạng hiện rõ vẻ già trước tuổi, nhưng vừa nhìn thấy là biết người hiền hậu.



Còn vợ ông ta lại hoàn toàn là bộ mặt khác, người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc chiếc váy ngắn màu trắng, hai chân còn mang đôi tất len. Trên mặt còn trang điểm rất đậm, hàng lông mày đã được chỉnh sửa qua, hiện rõ vẻ diêm dúa lòe loẹt.




Lúc Diệp Lăng Phi quay trở lại thì người phụ nữ đó đã trở lại rồi. Người phụ nữ đó để ý thấy được Diệp Lăng Phi ngồi sau cô ta cũng không nói chuyện với chồng nữa. Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển tiếp tục xem phim.



Mãi đến sau khi tan rạp, Diệp Lăng Phi với Đường Hiểu Uyển mới bước ra khỏi rạp chiếu phim. Trước cổng rạp chiếu phim Dã Thú đã đứng bên kia rồi, Diệp Lăng Phi chào Dã Thú rồi chỉ người phụ nữ đó cho Dã Thú thấy. Dã Thú không nói nhiều và đã đi theo.



Lên xe rồi Đường Hiểu Uyển thắc mắc hỏi:



- Diệp đại ca, sao Dã Thú lại đến đây?



- Anh tìm cậu ấy có việc!



Diệp Lăng Phi không giải thích, sau khi khởi động xa Diệp Lăng Phi hỏi:



- Hiểu Uyển, em còn muốn đi đâu nữa?



Đường Hiểu Uyển chớp đôi mắt xinh đẹp, tinh nghịch nói:



- Em muốn được ở bên Diệp đại ca, bất luận đi đâu cũng được!



- Nha đầu ngốc! Không sợ anh đưa em đi bán à!



Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:



- Anh thấy, hay là anh đưa em đi hóng gió, sau đó thì đưa em về nhà là được rồi!



- Ừm!



Đường Hiểu Uyển vui vẻ đồng ý. Diệp Lăng Phi lái xe đưa cô đi một vòng hóng gió, cuối cùng dừng xe trên đỉnh núi Tây Sơn. Cùng Đường Hiểu Uyển ngồi trên chiếc ghế đá trong công viên trên đỉnh núi, nói chuyện mãi đến khi trời tối.



Sau khi đưa Đường Hiểu Uyển về nhà, Diệp Lăng Phi không có về nhà mà là lái xe chạy đến cổng đại học truyền hình. Theo như lời Đường Hiểu Uyển nói, buổi tối Đường Hưng Cường sẽ đến đây học.



Diệp Lăng Phi đỗ xe xong liền xuống xe, hắn không sốt ruột đi vào tòa dạy học của đại học truyền hình, mà là tìm một tiệm ăn nhỏ trước cổng trường đại học truyền hình, ăn cơm xong thầm tính thời gian cũng xấp xỉ rồi hắn mới bước vào tòa dạy học của đại học truyền hình.



Đường Hưng Cường kiêm chức dạy học, buổi tối từ bảy giờ đến chín giờ, hai tiếng đồng hồ sẽ kiếm được hai trăm tệ, với cái giá này quả thực rất bèo, có điều, Đường Hưng Cường rất hài lòng, một tháng chí ít cũng kiếm được một ngàn bảy tám trăm tệ.



Ông ta bước vào trong phòng dạy học, nhìn thấy học sinh của mình đều đã đến đủ, Đường Hưng Cường chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi quay người lại bắt đầu giảng bài học. Hắn đúng giờ giảng bài, đúng giờ tan học, dù sao những học sinh đến đây học ông đều thu tiền như thường.



Đường Hưng Cường vừa mới viết tên bài học ngày hôm nay lên bảng thì nghe tiếng cửa phòng học mở ra, Đường Hưng Cường nhìn ra cửa thì thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ngoài cửa mỉm cười nhìn ông.