Đô Thị Tàng Kiều
Chương 459 : Nỗi oan của đấng mày râu
Ngày đăng: 10:54 18/04/20
Phòng KTV du dương cất lên bài hát "Đường đời chậm bước" của Đặng Lệ Quân, Trịnh Khả Nhạc tay phải cầm mic, tay trái ôm cổ Diệp Lăng Phi, tiếng hát véo von cất lên từ đôi môi Trịnh Khả Nhạc truyền tới khiến Diệp Lăng Phi như mê như say, ngón tay phải gõ gõ bàn phối hợp với tiết tấu của bài hát đó.
Từ Oánh mới uống có một cốc rượu vang đã thấy đầu choáng váng, dựa sát vào người Diệp Lăng Phi, miệng lẩm bẩm hát theo lời bài hát.
Diệp Lăng Phi ghé mặt qua nhìn Từ Oánh, thấy Từ Oánh mặt đõ như trái đào, đôi môi hồng xinh đang lộ lên những nét đỏ tươi lay động lòng người. Lúc Diệp Lăng Phi nhìn Từ Oánh, Từ Oánh cũng chuyển mắt qua nhìn Diệp Lăng Phi, trong đôi mắt cô sáng lên ánh sáng long lanh khiến Diệp Lăng Phi phải động lòng, tay phải hắn vòng qua eo Từ Oánh, ôm chặt Từ Oánh vào lòng.
Lúc bài hát kết thúc, Trịnh Khả Nhạc đặt chiếc micro xuống bàn, vươn tay ra lấy cốc rượu vang, sau khi uống cạn một nửa lại đặt xuống, lắc lắc chiếc mông xinh xắn của mình, ngồi ghé trong lòng Diệp Lăng Phi, nhìn thấy Từ Oánh, Trịnh Khả Nhạc cười hì hì vẻ hơi say nói:
- Chị Từ Oánh, chị hát tiếp một bài nữa đi.
Từ Oánh mạnh lắc đầu nói:
- Chị hát không hay bằng em, em hát tiếp đi.
Diệp Lăng Phi nhéo Từ Oánh một cái nói:
- Em hát đi, em hát rất hay.
Từ Oánh thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, liền gật đầu, từ ghế Sofa đứng lên, tìm bài hát của ca sĩ Vương Phi mà mình thích xong, lại quay trở lại ghế ngồi, hai tay cầm micro bắt đầu hát.
- Diệp đại ca, chị Từ Oánh hát hay lắm đúng không.
Trịnh Khả Nhạc ghé sát mặt vào ngực Diệp Lăng Phi, miệng ôn nhu nói:
- Chị Từ Oánh sợ Diệp đại ca nên mới không dám hát đó.
- Anh đáng sợ thế sao.
Diệp Lăng Phi đặt tay nhéo cái mông xinh xinh của Trịnh Khả Nhạc một cái, nói:
- Thế sao em không sợ anh?
- Vì em biết Diệp đại ca là người tốt, chị Từ Oánh cũng biết nhưng chị ấy nhát gan.
Từ Oánh mở cửa xong, Diệp Lăng Phi liền bế Trịnh Khả Nhạc vào trong phòng ngủ, lại dặn dò Từ Oánh cố gắng chăm sóc cho Trịnh Khả Nhạc, tốt nhất ban đêm để một chậu nước bên cạnh đầu giường Trịnh Khả Nhạc, để đề phòng nửa đêm Trịnh Khả Nhạc tỉnh dậy buồn nôn. Từ Oánh gật đầu, nói:
- Vâng, Diệp đại ca, anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc cô ấy.
Diệp Lăng Phi vừa quay người bước tới cửa, lại quay người lại, nói với Từ Oánh:
- Em cũng thế, phải chăm sóc tốt cho mình đó, anh thấy em uống cùng không ít rượu đâu, nhớ phải chăm sóc cho mình thật tốt đó.
Nghe những lời quan tâm này của Diệp Lăng Phi, trong lòng Từ Oánh trào dâng một cảm giác ấm áp, cô vội vàng nói:
- Diệp đại ca, cảm ơn anh
- Có gì mà phải cảm ơn.
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ vào vai Từ Oánh, nói:
- Em và Trịnh Khả Nhạc đều là bạn của anh, anh quan tâm hai em là chuyện đương nhiên.
- Vâng, cảm ơn anh, Diệp đại ca.
Từ Oánh không tìm được từ nào khác để thể hiện tâm trạng mình lúc này, chỉ có thể một lần nữa nói câu cảm ơn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười, vẫy tay chào Từ Oánh, nói:
- Thôi, anh về đây, em ngủ sớm đi nhé.
- Diệp đại ca, anh cũng đi đường cẩn thận nhé.
Từ Oánh nói.
- Ừm!
Diệp Lăng Phi không hề quay người lại, cứ vậy bước xuống lầu.
Từ Oánh đóng cửa, tựa người vào cánh cửa, hồi tưởng lại cảm giác khi cô tựa người vào người Diệp Lăng Phi lúc ở trong phòng KTV.