Đô Thị Tàng Kiều
Chương 460 : Ngồi xe Bus cũng nguy hiểm
Ngày đăng: 10:54 18/04/20
Buổi cuối tuần đầu tiên sau đợt nghỉ lễ dài ngày mùng 1 tháng 5, xe cộ trên đường tấp nập, mọi con đường của thành phố Vọng Hải đều bị tắc nghẽn. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình hôm nay định lái xe ra đường, nhưng buổi sáng nghe thấy báo đài nói tình hình giao thông hôm nay tắc đường rất nghiêm trọng, hai người liền bỏ luôn ý định lái xe đi, chuyển sang bắt xe bus.
Quen lái xe rồi, thi thoảng thể nghiệm chút cảm giác ngồi xe bus cũng hay. Dạo này, công việc của Bạch Tình Đình rất bận, cần phải tuyển Phó Tổng giám đốc mới, xử lý hạng mục Trang viên Dương Quang, một loạt vấn đề khiến Bạch Tình Đình rất đau đầu, còn Bạch Cảnh Sùng lại vừa đi Bắc Kinh, tham gia Hội nghị do bộ Công nghiệp quốc gia tổ chức thảo luận về vấn đề phát triển ngành công nghiệp bất động sản, Bạch Tình Đình là Phó Tổng giám đốc của Tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, cần phải xử lý toàn bộ công việc của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế khi Tổng giám đốc đi vắng.
Bạch Tình Đình tạm thời vứt bỏ toàn bộ công việc sang một bên, định cùng Diệp Lăng Phi trải qua một ngày thứ bảy vui vẻ, cô và Diệp Lăng Phi đi bộ ra trạm xe bus, vừa nhìn, đã thấy trạm xe bus đã chật kín người. Bạch Tình Đình thấy nhiều người như thế thì không muốn chen, cô không sợ bị người khác chen, mà cô rất lo lắng việc có kẻ nhân lúc chen lấn xô đẩy sờ mó mình.
Bạch Tình Đình đứng trước trạm xe bus do dự nói:
- Ông xã, hay chúng ta quay về lái xe đi đi, ở đây nhiều người quá.
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, thấy một cô gái đẹp như Bạch Tình Đình mà ngồi trên xe bus, thì thật không dám đảm bảo không có kẻ lợi dụng sờ mó cô. Trên xe bus, ngươi biết ai chen lấn, ngươi lại có thể nói ai được. Nhưng bây giờ đã ra ngoài rồi, không thể lại quay về, Diệp Lăng Phi nghĩ một lát, nói:
- Hay thế này đi, cứ ở đây đợi một lát, anh nghĩ thế nào cũng có xe không đông, em thấy phải không?
Bạch Tình Đình nghĩ thấy cũng đúng, cô gật đầu đồng ý, nhìn Diệp Lăng Phi. Hắn đã bước lùi ra đứng trước luống hoa phía sau trạm xe bus. Đặt mông ngồi xuống, vỗ vỗ tay, gọi Bạch Tình Đình nói,
- Bà xã, qua đây.
Bạch Tình Đình lưng đeo một chiếc túi màu trắng bước qua, thấy Diệp Lăng Phi ra hiệu mình ngồi lên đùi hắn, do dự nói:
- Ông xã, ở đây đông người.
- Sợ gì chứ, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi mà, em không nghĩ tới nữa là xong.
Diệp Lăng Phi đâu thèm quan tâm tới chuyện đó, tay phải kéo bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình, lôi cô ngồi xuống trên đùi mình. Hôm nay, Bạch Tình Đình cố ý mặc chiếc áo phông và chiếc quần soóc màu vàng tràn ngập ánh nắng mặt trời, đầu đội chiếc mũ che nắng màu trắng, tóc buông xuống hai vai, hiện lên một vẻ đẹp trẻ trung, thanh thoát. Đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người là cặp đùi trắng hồng, thẳng tấp đang lộ ra ngoài của cô. Trên cặp đùi thon dài, nõn nà đó của Bạch Tình Đình không hề có bất kể một sẹo nào, trắng nõn nà không khác làn da của em bé mới sinh. Đôi chân tuyệt đẹp của nàng lại không hề mang tất, chỉ đi có đôi guốc cao gót màu trắng, những ngón chân trắng nõn như pha lê hiện ra trước mắt, khiến người ta không khỏi mộng tưởng.
- Mày lái xe thì cứ lái xe, liên quan chó gì tới mày hả, thích lo chuyện bao đồng này.
Diệp Lăng Phi vừa lúc bước tới, nghe thấy tên thanh niên đó nói vậy, Diệp Lăng Phi liền quát một tiếng:
- Dừng tay, bọn mày làm gì thế hả, sao dám tùy tiện đánh người chứ?
Ba tên tiểu tử đang đánh người lái xe, nghe thấy có người chen vào, tên đầu trọc có một nhúm râu kia liếc mắt ngườm một cái, mở miệng quát:
- Mẹ mày, liên quan gì tới mày hả, mày không muốn chết thì biết đi cho ông, đúng là cái đồ chỉ biết giả bộ, dám tới quản chuyện của ông mày hả.
Diệp Lăng Phi nghe thấy câu này của tên đầu trọc thì sầm mặt xuống, hai tay túm lấy áo tên vừa này nhắn tin trên xe, một tay ném thẳng tên thanh niên đó qua ngoài cửa xe trước. Ngay sau đó hai tay nắm lại, xông thẳng về phía tên đầu trọc đấm một phát trúng cằm, chỉ cú đấm này đã đánh bay tên đó lên, ngã vật qua cửa xe. Tên còn lại ngẩn người, bị Diệp Lăng Phi một cú đá thẳng vào bụng, giống hai tên trước bay thẳng khỏi xe bus.
Diệp Lăng Phi thế vẫn chưa xong, bước mạnh mấy bước cũng xuống xe, đứng ngay trước trạm xe bus, hiơ chân phải lên, đá lia địa về phía ba tên tiểu tử đang nằm dưới đất. Trước trạm xe bus vây lại không ít người, thấy cảnh này không ai dám qua, chỉ vây lại xem.
Lúc này, người lái xe cũng bước xuống xe, thấy ba tên kia bị đánh tới nằm dí đất, anh ta chạy qua, nói:
- Anh gì ơi, cảm ơn anh, anh không nên dính tới chuyện này.
Vừa nói, người lái xe vừa xả cơn tức giận lúc này bị đánh lên ba tên tiểu tử, giơ chân, đá mạnh qua.
Diệp Lăng Phi thấy thế thì dừng lại, thản nhiên châm thuốc hút, nhìn người lái xe đánh ba tên thanh niên, lúc này, những vị khách trong xe cũng lên tiếng nói:
- Đáng đời, đánh mấy tên đó mạnh vào, lũ kiêu ngạo.
Diệp Lăng Phi liếc nhìn mấy vị khách, ý nói sao chỉ thấy nổ phía sau thế, này thì chẳng thấy các ngươi nói một lời.