Đô Thị Tàng Kiều
Chương 461 : "Lãnh Thổ" của anh!
Ngày đăng: 10:54 18/04/20
Diệp Lăng Phi vốn không quen nhìn đám người này giậu đổ bìm leo, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, những người này cũng là không có biện pháp, cũng chỉ là một người bình thường, không có việc gì ai dám đi trêu chọc mấy tên trộm vặt này, sợ những tên đó sẽ trả thù.
Kì thật tất cả cũng không thể trách những người này, muốn trách thì trách pháp luật đối với đám trộm vặt xử phạt rất nhẹ, nếu móc túi mà bị bắt một lần cấp liền phán bảy tám năm tù, vậy xem lần sau còn tên nào dám trộm.
Xã hội bây giờ rất lạnh lùng cũng là phản ánh ra tâm tính của đại đa số mọi người, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, lo lắng sẽ rước lấy phiền toái, cho nên nói vẫn là pháp luật phán xử không nghiêm. Tỷ như bọn buôn bán phụ nữ, trẻ em, bắt được một lần liền cho bọn chúng ngồi tù mọt gông. Xem đám cặn bã xã hội đó còn dám đi buôn bán phụ nữ và trẻ con nữa không.
Bạch Tình Đình xuống xe bus, cầm tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôn nhu nói:
- Bà xã, chúng ta đi thôi.
Bạch Tình Đình gật đầu, hai người vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, ngồi taxi rời khỏi chỗ đó.
Trong công viên Trang Sơn, Bạch Tình Đình ngồi vào xích đu, Diệp Lăng Phi đấy xích đu, dần dần dùng sức, làm Bạch Tình Đình sợ đến thét lên liên tục, thật vất vả mới dừng lại được, Bạch Tình Đình cầm chặt dây xích đu, thế nào cũng không chịu buông tay. Diệp Lăng Phi chặn ngang ôm lấy Bạch Tình Đình, bàn tay nhỏ của Bạch Tình Đình đấm liên hồi vào lưng Diệp Lăng Phi, miệng oán giận nói:
- Ông xã, anh đồ bại hoại này, em muốn trả thù anh.
Diệp Lăng Phi ha ha cười, ôm Bạch Tình Đình đi hơn mười mét, mới buông tay ra. Bạch Tình Đình nhìn xung quanh một chút, tuy nói xung quanh có rất nhiều người, nhưng không có người quá chú ý bọn họ. Bạch Tình Đình trong lòng thư thái, ôn nhu nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, cuộc sống không quan tâm người khác thấy thế nào thật vui vẻ.
- Vốn chính là vậy mà, cần gì quản người khác nhìn em thế nào, muốn làm gì thì làm.
Diệp Lăng Phi nói, hắn ôm vòng eo Bạch Tình Đình, cùng Bạch Tình Đình đi dạo trên đường nhỏ trong rừng của công viên.
Hai người đi một mạch, cảm giác hơi mệt, thấy trong rừng cây có một chiếc ghế dài, vì vậy đi tới.
Bạch Tình Đình ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi. Ngã đầu lên vai Diệp Lăng Phi, mắt hơi nhắm lại, miệng ôn nhu nói:
- Anh muốn ở chỗ này đánh dấu lãnh thổ của riêng anh.
Bạch Tình Đình gò má đỏ lên, cúi đầu, nũng nịu nói:
- Ông xã, anh luôn xấu xa như vậy.
Diệp Lăng Phi cố ý ngã người về phía sau, hỏi:
- Vậy chỗ này không phải cho riêng anh, chẳng lẽ còn lưu lại cho người khác?
Bạch Tình Đình vừa nghe, tưởng rằng Diệp Lăng Phi tức giận, vội vã giải thích:
- Không phải, không phải, ông xã, em chỉ thuộc về anh.
- Vậy mới đúng, anh muốn đánh dấu của anh thì sao chứ.
Diệp Lăng Phi cố ý nghiêm mặt nói,
- Em đáp ứng hay là không đáp ứng?
Bạch Tình Đình cũng rốt cuộc không nói ra lời nữa, đành phải dúi đầu vào trong ngực Diệp Lăng Phi, làm nũng nói:
- Anh xấu chết đi được, xấu chết đi được.
Bạch Tình Đình không khẳng định, cũng không chối bỏ.