Đô Thị Tàng Kiều

Chương 462 : Bà chủ rất "hắc"

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Vốn định đi chơi vui vẻ một ngày, nhưng Bạch Tình Đình tạm thời quyết định phải về công ty, nên sau khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cơm nước xong, hai người liền về.



Bạch Tình Đình quay về công ty triệu tập cuộc họp, thương thảo đề nghị của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình về công ty, một mình Diệp Lăng Phi không có ai đi cùng, hắn nghĩ tới Vu Đình Đình. Liền điện thoại tới, chợt nghe thấy bên kia Vu Đình Đình có thanh âm ồn ào, hình như Vu Đình Đình cũng không ở trường học.



- Ở đâu vậy?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Ừm, em và chị Hiểu Uyển đang đi dạo trong siêu thị, Diệp đại ca, anh thích ví màu gì?



Vu Đình Đình hỏi.



- Anh à, màu gì cũng được.



Diệp Lăng Phi nói, nói xong, Diệp Lăng Phi lại hỏi:



- Em hỏi cái này để làm gì?



- Không nói cho anh, đến lúc đó sẽ biết.



Vu Đình Đình cười hì hì nói.



- Em tiểu nha đầu này, giờ đang ở đâu, anh tới chỗ các em.



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Diệp đại ca, bây giờ không nên tới đây, chờ em và chị Hiểu Uyển đi dạo xong lại tìm anh.



Diệp Lăng Phi cười cười, thật sự là đoán không ra trong lòng mấy cô gái này nghĩ gì, nếu Vu Đình Đình không muốn để mình tìm nàng, vậy thì thôi vậy. Diệp Lăng Phi gọi xe tới quán cà phê Mộng Viên.



Vừa đi vào quán cà phê, liền nhìn thấy trong quán cà phê không còn chỗ ngồi, tất cả chỗ ngồi đều đầy. Từ bên trong cùng quán cà phê truyền đến tiếng hát dễ nghe của một cô gái, Diệp Lăng Phi nhìn lên, chỉ nhìn thấy Trương Tuyết Hàn ngồi ở trung tâm quán cà phê, đang ca hát. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Lý Khả Hân ở quầy bar bên kia vội vàng tính sổ, vì vậy đi qua, gõ gõ mặt bàn, hỏi:



- Quán cà phê thay đổi từ lúc nào vậy, đưa ra một sàn khấu nhỏ, không phải em muốn sắp xếp bàn ghế kín quán sao, sao đột nhiên thay đổi ý nghĩ vậy?



Lý Khả Hân ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở trước mặt nàng, buông máy tính xuống, đứng thẳng người lên, cười nói:



- Không phải bạn anh làm cho em thay đổi suy nghĩ sao.
- Em nói anh trong mắt em là loại nam nhân gì?



Trương Tuyết Hàn khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười, nàng chớp chớp đôi mắt trong suốt như nước suối, nhẹ giọng nói:



- Là một nam nhân không giống người thường.



Diệp Lăng Phi hai tay mở ra, Trương Tuyết Hàn trả lời lập lờ nước đôi, làm cho Diệp Lăng Phi không biết đến cùng chính mình trong con mắt của Tuyết Hàn là một nam nhân như thế nào, hắn hỏi:



- Anh không phải một tên lưu manh hay là vô lại sao?



- Tại sao phải nói chính mình như vậy, ở trong mắt em, anh là một nam nhân không giống người thường, cái loại cảm giác này không nói ra lời được, nhưng lại hiểu được.



Trương Tuyết Hàn mỉm cười nói,



- Em sẽ không hình dung một người, chỉ biết cảm giác.



- Cảm giác có đôi khi cũng không phải sự thật.



Diệp Lăng Phi hơi hơi thở dài, nói:



- Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.



Trương Tuyết Hàn nhìn Diệp Lăng Phi, nàng cảm giác được Diệp Lăng Phi có chuyện muốn nói với mình, nhưng lại không nói ra. Trương Tuyết Hàn nhìn phía trước, nói:



- Em muốn đi dạo trên bờ biển.



Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:



- Được rồi, anh và em ra bờ biển tản bộ, nhưng…



Trương Tuyết Hàn nhìn ra được lo lắng của Diệp Lăng Phi, nàng cười nói:



- Không có việc gì, em còn không yếu đến mức không thể đi dạo.



Diệp Lăng Phi cười, hắn phát hiện cô gái Trương Tuyết Hàn này luôn rất dễ dàng khám phá tâm ý người khác, đi cùng với Trương Tuyết Hàn không có áp lực gì