Đô Thị Tàng Kiều

Chương 464 : Em muốn chuyển ra ngoài ở

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Diệp Lăng Phi đưa Trương Tuyết Hàn về trường rồi mới lái xe chạy tới quán trà mà Vu Đình Đình nói. Trong điện thoại, Vu Đình Đình nói Đường Hiểu Uyển bất gặp cha của cô ấy ở cùng với người phụ nữ khác. Đường Hiểu Uyển có vẻ rất tức giận.



Trong lòng Diệp Lăng Phi biết thế nào rồi cũng có chuyện, hôm qua hắn gặp Đường Hưng Cường và Kiếp Thiến hai người đứng cãi nhau bên đường, cứ tưởng Đường Hưng Cường gọi điện thoại cho mình, nhờ mình giải quyết, nhưng không ngờ Đường Hưng Cường không những không gọi cho mình mà còn để Đường Hiểu Uyển bất gặp.



Diệp Lăng Phi mong Đường Hưng Cường có thể giấu diếm qua chuyện này, không nên mới đó đã để Đường Hiểu Uyển biết chuyện. Diệp Lăng Phi lái xe với tốc độ nhanh nhất qua đó, nhưng vừa tới cửa quán trà thì nhìn thấy Vu Đình Đình đang xách túi đồ mua từ trung tâm thương mại đứng trước quán trà ngóng, đợi.



Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình vội vàng chạy qua, bộ dạng rất khẩn cấp, nói:



- Diệp đại ca, anh mau đi xem thế nào đi, chị Đường Hiểu Uyển đang khóc giữ lắm.



Diệp Lăng Phi cau mày, trong lòng thầm kêu không xong rồi, hắn không nói nhiều với Vu Đình Đình, bước ngay vào quán trà. Vừa bước vào thì nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đang ngồi sát bên trong cạnh cửa sổ, đang khóc nức nở lắc lắc cánh tay Đường Hưng Cường nói:



- Bố, người đàn bà này nói không phải là sự thật đúng không, bố, bố mau nói đi.



Mặt Đường Hưng Cường trắng bệch, nhìn Đường Hưng Cường lúc này càng giống kẻ bất lực, căn bản không hề có bất cứ chủ kiến gì. Còn Niếp Thiến mặt đằng đằng giận dữ, nói:



- Tên họ Đường kia, ngươi phải cho ta và đứa con trong bụnh ta một câu trả lời rõ ràng, ngươi định thế nào hả?



Lúc này, người trong quán không đông. Một số người nhìn qua đây, thỏ thẻ tám chuyện. Diệp Lăng Phi sa sầm nét mặt bước qua, một tay kéo Đường Hiểu Uyển, quát:



- Hiểu Uyển, em làm cái gì thế hả, ra đây với anh.



Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa mạnh mẽ kéo Đường Hiểu Uyển qua, nói với Vu Đình Đình:


Diệp Lăng Phi đã gặp qua người phụ nữ này, cảm giác đầu tiên chính là người đàn bà tâm kế quá nhiều. Rõ ràng đã có người chồng danh chính ngôn thuận, còn muốn có quan hệ với Đường Hưng Cường, điều đó chứng tỏ người đàn bà này định tìm chỗ tốt hơn, với thân phận giáo sư của Đường Hưng Cường thì quả là rất hấp dẫn, vì thế, người đàn bà này mới dùng tới thủ đoạn đó.



Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi khó giải quyết, nếu người đàn bà đó đúng là đang mang thai thì Niếp Thiến chắc chắn sẽ không buông tay, nếu không, Đường Hưng Cường sẽ phải chịu trách nhiệm làm cha của đứa trẻ này suốt đời. Diệp Lăng Phi lại nhìn Đường Hưng Cường một lát, thầm nghĩ: "Nếu ông không phải là cha của Đường Hiểu Uyển thì tôi thật muốn tát cho ông một cái chết ngay tại trận, là đàn ông mà không giải quyết nổi chuyện cỏn con này, thế thì đừng có ham chơi nữa, xảy ra chuyện mới nghĩ hứa hứa thề thề. Chết tiệt, chuyện thế này thì phải làm sao đây, tôi không thể nào dọa cho người đàn bà đó xẩy thai đâu." Diệp Lăng Phi càu mày nói:



- Bác Đường, cháu sẽ điều tra rõ mọi chuyện của người đàn bà này, xem có đúng là bà ta có thai hay không.



Diệp Lăng Phi nhớ lần trước ở rạp xem phim, thấy Niếp Thiến hình như có nhắc tới cái gì như đơn khám thai giả, lúc đó Diệp Lăng Phi không chú ý tới, giờ nhớ lại thấy trong đó nhất định có vấn đề.



Diệp Lăng Phi nhấc điện thoại lên, gọi cho Dã Thú, lần trước hắn cử Dã Thú điều tra mọi chuyện của người đàn bà này, bây giờ, hắn sắp xếp cho Dã Thú điều tra lại người đàn bà này thực sự có thai hay không. Cúp xong điện thoại, Diệp Lăng Phi nói với Đường Hưng Cường:



- Bác Đường, chuyện này cứ giao cho cháu, bác với Hiểu Uyển về nhà trước đi, không nên nói lung tung, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.



Đường Hưng Cường muốn nghe nhất chính là câu này của Diệp Lăng Phi, nghe thấy Diệp Lăng Phi có thể giúp đỡ hắn, hai tay liền nắm chặt lấy tay Diệp Lăng Phi nói:



- Diệp tiên sinh, cảm ơn cậu, tôi thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tôi không biết phải làm thế nào.



Diệp Lăng Phi chỉ dạ một tiếng, cũng không muốn nói nhiều với hắn. Đường Hiểu Uyển này giờ vẫn khóc nức nở, đột nhiên lúc này lại nói:



- Em muốn chuyển ra khỏi nhà, em không muốn ở nhà nữa.



Diệp Lăng Phi và Đường Hưng Cường đều giật mình, không ngờ Đường Hiểu Uyển lại nói ra câu này, chỉ thấy Đường Hiểu Uyển lau nước mắt nói:



- Em không thể thấy mẹ mà không kể chuyện này cho mẹ biết, em cảm thấy có lỗi với mẹ, tóm lại, em muốn chuyển ra ngoài, dù sao em cùng lớn rồi, cùng có thể sống một mình được rồi