Đô Thị Tàng Kiều

Chương 497 : Lão già

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Dã Lang vùa nghe anh tài xế nói tiền cước xe mất tổng cộng 480 đồng thì thoáng giật mình. Hắn lạnh lùng nói:



- Lần trước tôi gọi xe sao chỉ mất khoảng 150 đồng. Mà sao hôm nay lên xe anh lại mất những 480 đồng. Rõ ràng là anh định bóp tiền của tôi.



Anh tài xế kia ung dung chỉ vào đồng hồ tính cước, nói:



- Nhìn thấy chưa. 480 đồng. Đồng hồ vẫn lưu lại rõ ràng kia kìa!



Dã Lang đang điên tiết thì nghe thấy tiếng cười của Diệp Lăng Phi:



- Dã Lang, đưa tiền cho người ta đi. Đừng làm ồn nữa. Nữa đêm nửa hôm rồi, tìm nơi nào yên tĩnh nghỉ ngơi là tốt rồi. Chuyện nhỏ, đằng nào mà chẳng phải chi tiền. À, bảo anh tài xế đưa cho chúng ta cái card nhé.



Dã Lang nghe Diệp Lăng Phi nói vậy bèn nguôi cơn giận, rút tiền ra, ném cho anh mập kia. Nhận được tiền anh mập mới thủng thẳng nói:



- Vẫn là vị tiên sinh này thấu tình đạt lý!



Diệp Lăng Phi cười đáp lại:



- Uhm, tôi tin rằng chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại, sẽ rất nhanh thôi. Đến lúc đó tôi hi vọng anh vẫn có thể cười được.



Diệp Lăng Phi nói xong thì mở của xe, bước ra ngoài.



Diệp Lăng Phi và Dã Lang tiến vào khách sạn Thiên Luân Vương Triều, hai người đặt một căn phòng đôi. Vừa bước vào trong phòng, Dã Lang đã nói:



- Sa- tan, rõ ràng anh biết tên tài xế đó cố tình đi lòng vòng, sao anh vẫn cho qua dễ dàng như vậy?



- Tôi nói sẽ cho qua sao?



Diệp Lăng Phi cười:



- Tôi muốn anh ta biết thế nào là muốn khóc cũng khóc không nổi.



Nói xong, hắn rút điện thoại, quay số.



Đầu dây bên kia nhận điện, không đợi Diệp Lăng Phi nói, liền cười nói:



- Tiểu huynh đệ, sao hôm nay lại có nhã hứng gọi cho ông già này? Khó thật. Khó thật đấy. Tôi còn tưởng cậu quên ông già này rồi chứ!
- Anh cũng vậy, ngủ ngon!



Lão Già không ngờ Diệp Lăng Phi lại đến Bắc Kinh. Tối hôm qua lúc nhận được điện thoại tên Nhạc Lâm Sơn, nói Diệp Lăng Phi hôm nay đã đến Bắc Kinh.



Lão Già vốn đã hẹn gặp mặt tư lệnh Trương Dược bên quân khu, nhưng khi nghe tin Diệp Lăng Phi đến chỗ mình, ông liền thay đổi kế hoạch, cười nói với Nhạc Lâm Sơn:



- Lão Nhạc, tôi cung rất muốn tìm tên tiểu tử này. Không ngờ hắn lại tự chui đầu vào rọ.



Nhạc Lâm Sơn cười nói:



- Vậy ngày mai tôi có thể qua đó được rồi. À, ông và cái anh chàng tư lệnh Trương bàn bạc thế nào rồi? Rút cuộc tư lệnh Trương sao lại đến tìm ông vậy?



- Ông nói xem? Còn không phải cậu ta đến là muốn nhờ tôi giúp hay sao? Cậu ta muốn tôi đổi mới những thiết bị trong quân khu của anh ta. Uhm, chuyện này cũng hơi khó. Dù gì tôi cũng đã nghỉ hưu rồi, lấy đâu ra thế lực lớn như vậy mà giúp cậu ta. Tôi thấy Lão trương đến tìm tôi chẳng bằng tìm ông, vì ít nhất ông cũng đang tại vị. Năng lực cũng hơn tôi rất nhiều.



- Thôi, tôi bì sao được với ông? Về mảng quân đội tôi nào dám sánh với ông được. Tôi thấy vấn đề này có thể đem lên bàn hội nghị thảo luận được rồi. Tóm lại trang bị cho quân đội của chúng ta đã đến lúc cần phải đổi mới, đầu tư ngân quỹ là rất thích hợp.



Lão Già nghe xong thì cười nói:



- Việc này không đơn giản như vậy. Tôi nói cho ông biết. Nếu Lão Trương tìm tôi chỉ thật sự chỉ để tìm nguồn tiền giải quyết mọi chuyện thì còn dễ, đằng này cậu ta lại muốn loại vũ khí tối tân nhất. Vậy thì vấn đề không còn đơn giản được nữa. Thế nên, tôi muốn tìm tên tiểu tử kia, bảo cậu ta giúp tôi tìm một loạt vũ khí mới. Ông không phải không biết năng lực của tên tiểu tử đó. Nếu quả thật có thể mua được loạt vũ khí mới, thì chúng ta sẽ cần phải suy xét đến việc cải tiến, thúc đẩy thời đại vũ khí trang bị quân sự của chúng ta.



- Hóa ra ông có dự định như vậy. Chẳng trách ông cứ nhất quyết tìm tên tiểu tử này



Nhạc Lâm Sơn cười nói:



- Vậy chúng ta ngày mai gặp nhé.



Kì thực Diệp Lăng Phi đã biết Lão Già tìm mình cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, khi gặp mặt Lão Già, Diệp Lăng Phi càng khẳng định dự liệu của mình là chính xác. Hóa ra Lão Già muốn hắn tìm cho hắn một loạt vũ khí tiên tiến nhất. Diệp Lăng Phi hắn thấy việc này có phần khó giải quyết. Nước ngoài đã cấm vận chuyển vũ khí sang Trung Hoa, rất khó để có thể mua được vũ khí một cách đường đường chính chính. Nhưng dù gì Lão Già cũng đã có lời nhờ, Diệp Lăng Phi cũng không tiện từ chối, chỉ đành chấp thuận nói:



- Để tôi xem xem thế nào rồi hãy nói. Giờ tôi chưa thể đảm bảo được.



“ Lão Già” nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, trong lòng đã có dự tính, nói:



- Vậy tôi đợi tin tốt lành của cậu



Diệp Lăng Phi gật đầu nhẹ, coi như đã chấp thuận lời đề nghị của Lão Già