Đô Thị Tàng Kiều

Chương 501 : Thời thế thay đôỉ

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Trương Lộ Tuyết mặc một chiếc váy dài màu trắng, hai chân đeo tất hoa văn trắng mỏng, dưới chân đi đôi giầy thủy tinh tinh tế, trên tay cô còn ôm một bó hoa tươi, nhưng sắc mặt có vẻ rất suy sụp.



Trương Lộ Tuyết nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuống xe thì chầm chậm dừng bước, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng tiến về phía cổng bệnh viện. Diệp Lăng Phi gọi với theo cô, chạy nhanh thêm hai bước, đuổi kịp cô nói:



-Thật đúng lúc, không ngờ có thể gặp cô ở đây.



Diệp Lăng Phi giơ tay đỡ lấy bó hoa trong tay Trương Lộ Tuyết, nói:



-Tôi đang định vào thăm Trương chủ tịch. Mấy ngày nay tôi bận chút việc ở bên ngoài, không biết bệnh tình của ông thấy thế nào.



-Bố tôi vẫn đang nằm ở phòng hồi sức. Tình trạng ông ấy hiện nay không tiện tiếp khách. Giám đốc Diệp, phiền anh đi về cho.



Giọng Trương Lộ Tuyết có phần khàn khàn, so với thanh âm trong trẻo ngày trước, giọng nói này của Trương Lộ Tuyết lộ ra cảm giác mệt mỏi, đuối sức của cô.



Diệp Lăng Phi cầm lấy hoa, giơ một tay vỗ vai Trương Lộ Tuyết, nói:



-Lộ Tuyết, tôi tin rằng chủ tịch Trương nhất định sẽ không sao. Chí ít bây giờ ông ấy đã tỉnh lại rồi, cô cũng có thể yên tâm được một nửa. Đừng lo lắng quá.



Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi, vốn định mở miệng mắng hắn một trận, cảnh cáo hắn không được tùy tiện gặp mình như vậy. Nhưng giờ đây cô chẳng còn lòng dạ nào mà cãi nhau với hắn. Giờ đến sức lực để cãi nhau cô cũng chẳng có.



Từ ngày Trương Khiếu Thiên xảy ra chuyện, Trương Lộ Tuyết vẫn luôn túc trực bên phòng bệnh chăm sóc ba mình. Dù cô đang đảm nhiệm chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của Tân Á, nhưng không phải là người quản lý thật sự của tập đoàn. Toàn bộ tâm trí của cô lúc này dồn lên trên người ba mình. Tiền Thường Nam cũng thường xuyên gọi điện thông báo cho Trương Lộ Tuyết biết về chuyện của công ty, hắn cũng dặn dò cô cần cố gắng chăm sóc tốt cho Trương Khiếu Thiên. Còn hắn sẽ trông coi, xử lý mọi việc của tập đoàn, có việc gì sẽ báo lại ngay cho Trương Lộ Tuyết biết.



Trương Lộ Tuyết đến Tân Á chưa bao lâu, nên cô vẫn luôn cho rằng Tiền Thường Nam là người chú đáng tin cậy trong công ty. Trong những ngày tâm tư hỗn loạn này cô giao lại toàn bộ công việc quản lý cho chú Tiền chắc chắn không vấn đề gì. Nhưng cũng còn lý do khác nữa. Chính là cô vốn cũng chẳng biết lãnh đạo công ty ra sao, vì vậy chỉ có thể trông đợi vào Tiền Thường Nam.



Trương Lộ Tuyết lạnh nhạt nói:



-Vậy được, anh đi cùng với tôi.



Trong lòng Diệp Lăng Phi cũng có phần thương hoa tiếc ngọc. Nếu bây giờ Trương Lộ Tuyết vẫn ngoác miệng cãi nhau với hắn thì có lẽ hắn cũng không đến nỗi thương cảm cho cô như thế. Đằng này Trương Lộ Tuyết dường như đến cả tâm trạng cãi nhau với mình cũng không có làm hắn thấy vô cùng xót xa cho cô gái nhỏ chắc hẳn đang rất đau lòng phiền muộn này.



Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết cùng bước vào bệnh viện, vào tận phòng chăm sóc đặc biệt phía sân sau của bệnh viện. Diệp Lăng Phi đưa hoa cho y tá, rồi cùng Trương Lộ Tuyết đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, hướng ánh mắt vào bên trong giường bệnh nơi Trương Khiếu Thiên đang yên tĩnh nằm.



Lúc này, mọi thiết bị trợ giúp trên người Trương Khiếu Thiên vẫn chưa được tháo ra. Mặc dù ông đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa thể nói chuyện, hơn nữa cơ thể đặc biệt suy nhược. Mẹ Trương Lộ Tuyết vô cùng lo lắng, bà luôn luôn ở trong phòng bệnh chăm sóc chồng mình. Ngày ba bữa cơm đều do người mang đến chứ bà không rời phòng bệnh nửa bước.




-Nhưng, công việc của chúng ta đã có sự thay đổi rất lớn rồi ạ. Rất nhiều việc bị bộ phận khác lấy mất. Hiện tại chỉ còn sót lại vài việc có tính chất giấy tờ. Và lượng công việc cũng quá ít. Người của phòng chúng ta thì qua nhàn rỗi. Tôi nghĩ rất có khả năng phòng chúng ta sẽ bị giải tán.



-Uhm, tôi biết rồi.



Diệp Lăng Phi nói.



Hắn trầm mặc trong giây lát rồi hỏi:



-Phó tổng Trần hiện nay còn ở văn phòng không?



-Văn phòng của phó tổng Trần đã bị chuyển đến phòng kĩ thuật ngày hôm qua rồi.



Từ Oánh đáp,



-Phó tổng Trần từ nay đảm nhận phần kỹ thuật, không làm quản lý nữa ạ.



Diệp Lăng Phi nghe xong dựa hẳn người vào thân ghế, nở nụ cười lạnh lùng nói:



-Lần này Tiền Thường Nam đùa vui quá ha. Định dìm chết tôi chắc. À, mà xem ra không chỉ định dìm mình tôi. Ai khi không đối đầu với hắn đều bi thảm như vậy sao?



-Giám đốc Diệp, tôi có thể nói được chưa?



Đến lúc này Trịnh Khả Nhạc không thể nhịn được nữa bèn cất tiếng hỏi,



-Tôi định nói với anh một tiếng. Tôi không muốn tiếp tục làm việc nữa, tôi sẽ xin từ chức.



-Từ chức?



Diệp Lăng Phi ngẩn người, sau đó cười to nói:



-Đang yên đang lành sao lại phải từ chức?