Đô Thị Tàng Kiều
Chương 502 : Cha con họ Tiền
Ngày đăng: 10:54 18/04/20
Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc nói muốn từ chức, thì bật cười:
- Tiểu nha đầu, sao em lại phải từ chức, chẳng lẽ công việc không thuận lợi?
Trịnh Khả Nhạc bặm môi, mặt đầy bất bình nói:
- Giám đốc Diệp, anh vẫn còn nhớ người đàn ông đáng ghét chúng ta gặp hôm đi hát tối hôm đó ấy chứ?
Diệp Lăng Phi nghĩ một lát, rồi gật đầu nói:
- Anh nhớ, có phải cái tên rất kiêu ngạo không?
Trịnh Khả Nhạc nói:
- Đúng, chính là hắn. Hắn chính là con trai của Tiền Thường Nam, Tiền Tiêu, giờ hắn đã chạy đến công ty đảm nhận chức phó giám đốc phòng kế hoạch. À, còn cái tên thư kí chủ tịch nữa, cũng chạy tót sang bên kế hoạch làm chủ quản rồi. Giám đốc Diệp, anh không biết tên kiêu ngạo ấy đáng ghét như thế nào đâu. Vừa nhìn thấy em hắn đã bám riết lấy, cả chiều ngày hôm qua cũng không được yên ổn, phiền chết đi được.
Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc nói cái tên con trai hắn gặp hôm ở KTV( quán karaoke) là con trai của Tiền Thường Nam thì lạnh lùng cười, không ngại ngần nói:
- Xem ra, dạ dày phó tổng Tiền của chúng ta thật không nhỏ, còn định nuốt trôi cả Tân Á, uhm, hay đấy. Anh rất muốn xem Tiền Thường Nam dùng cách gì để nuốt trọn công ty?
Diệp Lăng Phi nhìn Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Hôm nay Trương Lộ Tuyết đi làm, đáng ra em phải đang ở chỗ cô ấy làm thư ký chủ tịch nới đúng, hãy mau về chỗ của mình đi.
- Em không muốn làm ở đây nữa, em muốn từ chức, cả ngày phải nhìn thấy cái bộ mặt đáng ghét của tên khốn kiếp kia phiền chết đi được.
Trịnh Khả Nhạc cong môi tức giận nói:
- Giám đốc Diệp, em thấy những ngày tháng sắp tới của anh cũng sẽ chẳng dễ dàng gì đâu. Ngày xưa anh đắc tội với bao nhiêu kẻ, bây giờ chắc những kẻ đó đang xếp hàng tìm anh tính sổ đấy.
- Chuyện của anh không có gì đáng lo hết, tiểu nha đầu này không cần phải sầu.
Nói xong, hắn đứng dậy, nói:
- Khả Nhạc, cùng anh đi gặp chủ tịch Trương. Anh nghĩ có vài chuyện cần phải hỏi trực tiếp chủ tịch mới có thể có câu trả lời chính xác được.
- Được!
Trương Lộ Tuyết ngẩng đầu, nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Giám đốc Diệp, đây là quyết định của tập đoàn, anh là giám đốc, chỉ cần nghe theo quyết định thôi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chủ tịch Trương, điều này chẳng thuận tai gì cả, gì mà quyết định của tập đoàn, tôi nhất định phải phục tùng. Phòng tổ chức là do ba cô một tay tạo dựng lên, hơn nữa công việc trước mắt của phòng đều tiến triển rất thuận lợi. Sao cô lại định thay đổi cục diện vốn đã rất ổn định này?
- Có vấn đề gì sao?
Trương Lộ Tuyết không thay đổi biểu cảm nói:
- Có những việc có thể thay đổi bất cứ lúc nào, việc ba tôi làm không phải cái gì cũng đúng.
- Vậy cô biết tại sao ba cô lại lập nên phòng tổ chức không?
Diệp Lăng Phi chất vấn:
- Có phải cô nghe lời tên trứng thối Tiền Thường Nam nên mới làm như vậy không?
Trương Lộ Tuyết chau mày, không vui nói:
- Giám đốc Diệp, phiền anh chú ý hơn về cách dùng từ của mình. Ở đây là tập đoàn Tân Á, anh là nhân viên quản lý của tập đoàn, nói năng nên chú ý một chút. Từ nay về sau tôi không muốn phải nghe anh nói những lời thô tục như vậy nữa. Tôi còn rất nhiều việc phải xử lý, phiền anh đi ra ngoài giúp tôi.
Diệp Lăng Phi nghe xong, gật đầu, nhưng hắn không đứng dậy ngay, mà bình thản ngồi ghế nói tiếp:
- Chủ tịch Trương, tôi chỉ mong cô nghe tôi nói vài câu, lúc này cô không thích hợp để làm chủ tịch của tập đoàn, vì cô thiếu kinh nghiệm lãnh đạo tập đoàn lớn như Tân Á, Tiền Thường Nam giúp cô ngồi lên cái ghế chủ tịch cũng đều có nguyên nhân cả. Xem ra hiện nay, người nắm thực quyền trong tay không phải là cô, mà là Tiền Thường Nam. Tôi hi vọng cô suy nghĩ kỹ một chút, nếu quả thật cô thật sự nghĩ đến trách nhiệm đối với tập đoàn, thì cô một là mời một vị CEO mới đến điều hành tập đoàn, hai là cô vặt tên Tiền Thường Nam xuống, giáng chức phó chủ tịch của hắn song song với việc tìm một vị phó tổng mới có thể giúp ích cho sự nghiệp lãnh đạo của cô. Riêng vị trí này thì tôi thấy Trần Ngọc Đình là người vô cùng thích hợp, cô nên suy nghĩ kỹ về những góp ý của tôi.
Trương Lộ Tuyết nghe xong, cũng không thay đổi sắc mặt, gật đầu nói:
- Giám đốc Diệp, tôi biết rồi, phiền anh ra ngoài cho!
Diệp Lăng Phi đúng dậy, hắn nhìn cô một cái, lắc đầu rồi rời khỏi van phòng của cô.
Đợi Diệp Lăng Phi đi khỏi, Trương Lộ Tuyết mới ngẩng đầu lên, anh mắt mông lung bất định, trong lòng không biết đang nghĩ những gì