Đô Thị Tàng Kiều
Chương 516 : Triệu Trường Đào bỏ trốn!
Ngày đăng: 10:55 18/04/20
Tiểu Triệu đứng ở cửa, thấy Diệp Lăng Phi đang thân mật cùng Chu Hân Mính. Hắn gõ cửa xong, lập tức bước tới, cầm bản ghi chép khẩu cung đặt ở trên bàn làm việc của Chu Hân Mính rồi nói:
- Chu đội trưởng, đây là khẩu cung của cha con Chu Đại Đông, cô xem trước một chút.
Nói xong, Tiểu Triệu vội vã rời phòng làm việc của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính đẩy Diệp Lăng Phi ra, oán giận nói:
- Cũng là tại anh đấy!
Chu Hân Mính vì bị Tiểu Triệu nhìn thấy hành động thân mật cùng Diệp Lăng Phi mà gương mặt cả gương mặt ửng hồng cả lên. Nàng đi tới bàn làm việc, cầm lấy bản ghi chép khẩu cung, tựa người vào cạnh bàn bắt đầu đọc. Chu Hân Mính đọc đi đọc lại thật cẩn thận. Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính đang xem báo cáo, hắn cũng đứng lên,đi tới bên cạnh Chu Hân Mính, ngang nhiên thò mặt vào xem cùng. Chu Hân Mính sau khi xem xong, đem khẩu cung giao cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Cái tên Chu Đại Đông kia nói hắn nhận tiền của người ta để bịa đặt chuyện tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế muốn thông qua quan hệ với chính phủ, cứng rắn chiếm đoạt mảnh đất của nhà máy sợi, lại chỉ bồi thường cho dân chúng có mấy trăm tệ.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cái tên Chu Đại Đông này cũng khá khôn ngoan, không chỉ bịa đặt suông mà còn để cho con hắn dẫn người đến quấy rối, tên này nếu sinh ở thời phong kiến, chắc chắn là một tay kiêu hùng biết cách lợi dụng lòng người. Mà Hân Mính này, em thấy chuyện chỉ đơn giản như thế sao?
- Em không tin Chu Đại Đông đã khai hết mọi chuyện đâu, hắn còn chưa nói rốt cuộc là ai cho tiền hắn để hắn làm vậy. Em cũng không tin hắn sẽ không mở miệng, khuya hôm nay băng bất kì giá nào cũng phải bắt hắn khai ra. À, còn có con của hắn nữa, vừa nhìn đã biết không phải là kẻ đơn giản, em thấy mười phần là một tên côn đồ."
- Được rồi, được rồi, Hân Mính, để anh nói tiếp. Anh thấy tên Chu Đại Đông này nhất định có liên lạc với mấy đầu lĩnh xã hội đen rồi. Chuyện này cũng dễ xử lí thôi, những người này cũng là bị kẻ khác xui khiến, bất kể có bao nhiêu người bị chúng dùng tiền thu mua để bịa chuyện, thì bây giờ những người này không dám đi kể lung tung nữa. Anh nghĩ thế này,cứ thẩm vấn Chu Đại Đông không nghỉ cho đến khi nào hắn chịu mở miệng nói rốt cuộc là ai cho tiền hắn mới thôi.
Chu Hân Mính gật đầu, nói:
- Em cũng vậy là nghĩ như vậy.
- Đúng rồi.Anh còn muốn em làm một việc, gọi điện thoại cho cha em đi, nói cho cha em biết chuyện ở đây, để cho cha em có chuẩn bị. Anh hi vọng thông qua cha em có thể cho công nhân viên chức của nhà máy thêm chút phúc lợi, như vậy những hộ di dời cũng có thể có được nhiều lợi ích nhất.
Chu Hân Mính lắc đầu, nàng cũng không có hứng thú đối với chuyện buôn bán, cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, bấm số điện thoại của cha mình,đem chuyện ở nhà máy sợi lúc xế chiều nói toàn bộ cho Chu Hồng Sâm biết. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đợi đến hơn bảy giờ tối, cuối cùng Chu Đại Đông rốt cục cũng nói ra kẻ cho hắn tiền là một người đàn ông tên là Triệu Trường Đào, mà bảy tên thanh niên đi phá chung cư cũng nói do một gã tên Triệu Trường Đào cho tiền nên mới đi đập khu chung cư. Chu Hân Mính cầm trong tay khẩu cung những người này lập tức quyết định bắt Triệu Trường Đào. Tiểu Triệu vừa nghe Chu Hân Mính nói muốn lập tức bắt Triệu Trường Đào liền nhắc nhở:
Nói xong, Lâm Tuyết nhìn Chu Hân Mính, nói:
- Chu đội trưởng, phiền cô bảo mấy xe cảnh sát tránh ra, tôi phải đi rồi, nếu như cô còn có chuyện gì, có thể tìm luật sư của tôi, tôi không rảnh để nói chuyện với cô!
Chu Hân Mính hừ lạnh nói:
- Lâm giám đốc, sau này không chừng chúng ta sẽ còn gặp nhau không ít lần nữa đâu.
Nói xong, Chu Hân Mính khoát tay ra hiệu, mấy xe cảnh sát chặn đường Lâm Tuyết lập tức tránh ra. Nhìn Lâm Tuyết lái xe rời đi, Chu Hân Mính không phục nói:
- Cứ bỏ qua như vậy, thật sự quá dễ dàng cho cô ta.
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Hân Mính, hiện tại quả thật em không có cách nào để bắt cô ta vì không tìm được Triệu Trường Đào, cũng không có chứng cớ để chứng minh chuyện này có liên quan đến Lâm Tuyết. Bất quá, Lâm Tuyết mất đi tay trợ thủ đắc lực là Triệu Trường Đào,cuộc sống sau này chắc sẽ càng thêm khổ sở. Tốt lắm, anh thấy em còn có thời gian ở chỗ này tức giận, không bằng dành thêm chút thời gian tìm kiếm tên Triệu Trường Đào đi.
Chu Hân Mính gật đầu, cùng Diệp Lăng Phi lên xe cảnh sát.
- Hân Mính, chúng ta bây giờ đi đâu đây? Diệp Lăng Phi hỏi.
- Còn có thể đi đâu nữa, trở về phòng cảnh sát hình sự. Chẳng lẽ anh không muốn lấy xe à, thiệt là...
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ đầu, quên mất mình để xe ở lại chỗ phòng cảnh sát hình sự, hắn cười cười, nói:
- Em xem, anh vội quá quên khuấy mất điều này, thôi, chúng ta trở về lấy xe