Đô Thị Tàng Kiều
Chương 515 : Chuyện không đơn giản như vậy
Ngày đăng: 10:55 18/04/20
Tên tiểu đầu mục trong công ty bảo an của Dã Thú cầm một gói thuốc lá chạy tới, Diệp Lăng Phi lấy ra vài điếu ném cho mấy tên mới bị đánh, còn lại thì phân phát cho mấy tên nhân viên bảo an. Những kẻ này đã bao giờ được hút loại thuốc tốt như vậy đâu, một đám người cầm điếu thuốc trên tay mà không nỡ hút.
Diệp Lăng Phi đang tán dóc cùng mấy người này, thì đột nhiên nghe thấy phía tây có tiếng ồn ào, hắn quay đầu nhìn thì thấy rất nhiều người đang hùng hổ xông tới đây.
Đám người đi tới nhân số khoảng 4,5 trăm,từ trang phục của mấy người đi đầu có thể thấy đây là nhân viên công chức của nhà máy sợi, bởi vì mấy người này đều mặc trang phục đi làm của nhà máy. Những người này không biết lấy đâu ra gậy gỗ, gậy sắt hùng hổ đi tới.
Trong đó có một người đàn ông cao lớn chạy nhanh nhất, hắn cầm một câygậy sắt xông tới, nhìn thấy Diệp Lăng Phi mặc quần áo không giống mấy tên bình thường, có vẻ giàu có, lập tức mắng:“Mấy thằng khốn các ngươi rất thích khi dễ người khác, dám tới đây đánh người, chẳng lẽ các người nghĩ đến các ngươi có người mà chúng ta lại không có ai sao?”Miệng nói, tay cầm gậy sắt đánh vào đầu Diệp Lăng Phi không cần phân biệt tốt xấu gì cả.
Diệp Lăng Phi nhanh như chớp tránh được một gậy, sau đó đá một cước trúng bụng tên nam nhân cao lớn, khiến hắn té xuống đất. Diệp Lăng Phi vừa đá một cước, lại tiếp tục đấm cho tên kia một quyền làm gãy cả hàm răng của tên này. Diệp Lăng Phi lộ sát khí, đưa tay cầm lấy gậy sắt, nhìn chằm chằm vào tên nam nhân răng môi lẫn lộn:
- Tao **, mày thật sự là tên mắt chó đui mù, ngay cả tao cũng dám đánh, hôm nay tao sẽ khiến cho mày chết ở chỗ này.
Diệp Lăng Phi đã thực sự tức giận, cái tên hỗn láo, không nói không rằng đã lập tức đánh mình. Nếu vừa rồi mình không tránh kịp, hiện tại có thể đã mất mạng.
Sát khí của Diệp Lăng Phi nổi lên, cũng không quan tâm đang là ban ngày ban mặt, cầm gậy sắt đập vào đầu tên nam nhân kia. Cũng may tên này vẫn còn iết trốn tránh, nếu như bị đập trúng đầu chắc sẽ bị chấn thương sọ não.
Người đàn ông nọ liều mạng lăn sang một bên, một gậy của Diệp Lăng Phi đánh trúng một tảng đá trên mặt đất, tảng đá lập tức nát vụn, mà cây gậy sắt cũng bị cong lại, Diệp Lăng Phi ném cái gậy xuống đất, quay người lấy dùi cui của một nhân viên bảo an, lúc quay lại chỉ nhìn thấy vết máu đầy trên mặt đất, còn tên kia đã được ai đó giúp đỡ trốn vào trong đám đông.
Diệp Lăng Phi tay phải cầm dùi cui, đứng trước đám đông chỉ tay vào chỗ mấy người đang định hướng đến phía hắn, hô lớn:
- Mk, ai dám qua đây, ta đảm bảo tất cả những kẻ đó sẽ phải chết ở đây!
Diệp Lăng Phi đang lúc tức giận, toát ra khí thế mãnh liệt khác hẳn người thường. Nhất là hành động đánh người vừa rồi sớm đã dọa mấy người muốn đi tới đây. Những người đó nhìn nhau nhưng không ai dám đi lên. Lúc này, đám bảo an đã đứng sau lưng Diệp Lăng Phi, ai ai cũng muốn liều mạng, bọn họ đã thấy Diệp Lăng Phi hào phóng như thế nào, cũng hiểu được nếu đi theo Diệp Lăng Phi chắc chắn sẽ không bị bạc đãi.
- Hân Mính, em thấy rồi đấy, bảy tên tiểu tử này nhận tiền của kẻ khác cố ý đập phá khu chung cư. Đơn giản là chúng muốn đem chuyện này làm thật lớn, mà đám người Phan Phúc Thần thì bị tên Chu Đại Đông kia xúi giục, nhìn qua cũng thấy tên Chu Đại Đông chính là một nhân vật mấu chốt a. Đúng rồi, còn có con của Chu Đại Đông nữa, hừm, hắn tự dưng hùng hổ xông tới đánh người, chắc chắn là muốn muốn đem chuyện này làm lớn.
Chu Hân Mính gật đầu, nói:
- Em cũng nghĩ như vậy, nhưng mà, em không cho rằng một mình Chu Đại Đông có thể phát tán lời đồn nhiều như vậy, có lẽ còn có người khác cũng nhận tiền đi làm.
Diệp Lăng Phi ừ một tiếng, hắn cầm điện thoại, gọi cho Bạch Tình Đình nói cho Bạch Tình Đình biết chuyện bên này đang giải quyết, hắn và Chu Hân Mính có thể về muộn một chút, lại bảo Bạch Tình Đình về nhà sớm một chút không nên làm việc quá muộn.Cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi vuốt vuốt trán, nói:
- Thật sự là một chuyện phiền lòng a, thoạt nhìn chuyện này cũng không đơn giản như anh tưởng tượng.
- Anh bị đau đầu sao? Chu Hân Mính đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, hai tay xoa huyệt thái dương của Diệp Lăng Phi, nói:- Anh cũng thật là, làm gì mà lại mạo hiểm như vậy, nếu như bị thương thì phải làm sao?
Diệp Lăng Phi nghe được lời nói ân cần của Chu Hân Mính, trong lòng ấm áp vô cùng, nói:
- Không có việc gì, anh tin rằng những người đó không dám làm điều xằng bậy đâu.
- Nếu mà một gậy đó đánh vào đầu anh đã xảy ra chuyện rồi, còn dám nói là không có việc gì, em thật sự hết cách với anh. Chu Hân Mính oán giận nói:- Anh sau này làm chuyện gì đừng có cậy mạnh, anh phải biết rằng anh còn có gia đình, còn phải lo lắng nhiều hơn cho Tình Đình.
- Còn có cả em nữa! Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay vòng qua eo Chu Hân Mính, ôm nàng vào trong ngực, cười nói:- Anh biết rồi, từ nay anh sẽ chú ý hơn.
Thân thể Chu Hân Mính tựa vào người Diệp Lăng Phi, cảm nhận được sự ấm áp mà Diệp Lăng Phi truyền sang, chợt nghe có tiếng gõ cửa, nàng quay ra nhìn thì thấy Tiểu Triệu đang chờ ngoài cửa