Đô Thị Tàng Kiều
Chương 518 : Coi như tính sổ luôn
Ngày đăng: 10:55 18/04/20
Đường Hiểu Uyển cùng Diệp Lăng Phi chỉ ngồi với Lý Khả Hân một chút rồi rời quán cà phê Mộng Viên. Đường Hiểu Uyển ngồi ở trong xe, gọi một cú điện thoại cho mẹ mình, hỏi mẹ bây giờ về nhà có được không.
-Được, lúc nào trở về cũng được.
Mẹ của Đường Hiểu Uyển không biết chuyện của Đường Hưng Cường, nàng còn tưởng rằng Đường Hiểu Uyển muốn đi ra ngoài ở mấy ngày cho thoải mái. Trong điện thoại, mẹ của Đường Hiểu Uyển dặn nàng trước tiên đưa Diệp Lăng Phi về nhà, còn bà thì đi mua thức ăn ở khu chợ gần nhà. Tuy gần nhà của Đường Hiểu Uyển cũng có siêu thị, nhưng trong siêu thị các món ăn giá thì đắt, hơn nữa lại không được tươi ngon. Vì vậy, tất cả mọi người thích mua thức ăn ở một cái chợ gần khu tập thể, chợ này nằm một trên con đường dẫn vào khu dân cư, hai bên đường cũng có mấy quầy nhỏ bán thực phẩm. Những người bán đồ ăn ở đây đều là người ngoại tinh, bọn họ chuyển đến thành phố Vọng Hải, mỗi ngày từ đám lái buôn nhỏ lẻ mua rau, thịt, hải sản từ chợ trung tâm thành phố Vọng Hải đem đến chỗ này để bán, những người bán hàng này thu nhập cũng không thấp, mỗi tháng ít nhất cũng được mấy ngàn tệ. Khu chợ mà mẹ của Đường Hiểu Uyển nói chính là chỗ đó. Diệp Lăng Phi lái xe đưa Đường Hiểu Uyển đến khu tập thể mà nàng ở, vừa lúc gặp được mẹ của Đường Hiểu Uyển đang xách làn đi ra khỏi căn hộ. Diệp Lăng Phi lái xe sát vào lề đường rồi đỗ lại, Đường Hiểu Uyển hạ cửa kính xe xuống,chào mẹ rồi hỏi:
- Mẹ, mẹ đi mua thức ăn đấy à?
Mẹ của Đường Hiểu Uyển không nghĩ lại gặp Đường Hiểu Uyển ở chỗ này, vui mừng nói:
- Hiểu Uyển, con về rồi à, vậy thì tốt. Con lên nhà trước đi, mẹ đi mua thức ăn đã, con muốn ăn cái gì để mẹ mua?
Đường Hiểu Uyển hai mắt mở lớn, cười nói:
- Con muốn ăn thịt kho tàu, hoặc là canh cá, tóm lại cứ tùy mẹ chọn đi, chỉ cần là món ăn của mẹ nấu thì con sẽ thích ăn.
- Cái con bé này!Mẹ của Đường Hiểu Uyển cười nói, -Tốt, mẹ sẽ đi mua con cá về nấu.
Nói xong, nàng lại hỏi:
- Diệp tiên sinh. Cậu thích ăn món gì?
- Bác gái, cháu ăn cái gì cũng được. Diệp Lăng Phi nói, -Bá mẫu, có cần cháu lái xe đưa bác đi không?
- Hiểu Uyển, được rồi, đừng khóc nữa, anh biết chuyện gì xảy ra rồi, em và bác gái lui ra đi, chuyện này để anh xử lý.
Đường Hiểu Uyển lau nước mắt, gật đầu.Mẹ của Đường Hiểu Uyển đã lấy tiền ra, lại bị Diệp Lăng Phi cất về, nói:
- Bác gái, chuyện này để cháu xử lý đi, bác và Hiểu Uyển lui ra phía sau đi. Không thì bác và Hiểu Uyển lên xe của cháu cũng được.
- Diệp tiên sinh, thật ra cũng không có chuyện gì, tôi thấy chuyện này cứ như vậy coi như kết thúc đi.
Mẹ của Đường Hiểu Uyển không muốn đem chuyện làm lớn, nàng chỉ muốn bớt đi một chuyện. Diệp Lăng Phi đưa mẹ của Đường Hiểu Uyển ra phía sau, hắn xoay người, đi tới chỗ bán cá, khuôn mặt tươi cười nói:
- Không phải chỉ là một con cá thôi sao, giá chắc cũng chỉ mười mấy tệ thôi,các ngươi bán giá như vậy phải không? Các ngươi cầu tài, nhìn xem các ngươi đã làm chuyện gì,-Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy ra một tờ một trăm đồng tệ, nói:
- Tiền này tôi thanh toán, chính là để mua con cá vừa rồi.
Vợ chồng tiểu thương vừa thấy Diệp Lăng Phi trả tiền, sắc mặt lập tức hòa hoãn, nhưng người đàn bà lại hùng hùng hổ hổ nói:
- Thật là lũ quỷ nghèo, một con cá cũng không mua được, sớm đưa nhiều tiền như vậy thì đã tốt rồi,-vừa nói đưa tay đi lấy tiền.
Lúc người đàn bà vừa định cầm lấy tiền, Diệp Lăng Phi lại đem tiền thu về, trên mặt vẫn treo nụ cười, nói:
- Trước khi tôi trả tiền, tôi còn có một món nợ muốn tính sổ với các vị, chúng ta tiện thể giải quyết luôn đi.