Đô Thị Tàng Kiều

Chương 519 : Cút khỏi thành phố Vọng Hải

Ngày đăng: 10:55 18/04/20


Diệp Lăng Phi nói muốn tính sổ cùng hai vợ chồng bán cá, làm hai người bọn họ cũng ngẩn người, tên đàn ông mở miệng mắng:



- cmn, tao và mày làm gì có món nợ nào cần thanh toán?



Diệp Lăng Phi cất tiền vào ví, cười hỏi:



- Anh cứ nói đi, anh vừa làm gì đã quên rồi sao?



- Tao làm gì? Người đàn ông trợn mắt, hét lên: - Mày rốt cuộc muốn làm gì, có trả tiền hay không, không trả tiền thì cút đi, tao còn muốn làm ăn.



Vợ tên bán cá cũng phụ họa nói:



- Mày không trả tiền cho lũ quỷ nghèo kia thì cút ngay, đừng đứng ở đây làm trò.



- Ai nói tôi không trả tiền, tôi đưa tiền cho các vị đây."Diệp Lăng Phi nghe vợ chồng người bán cá chửi mình, không lộ vẻ căm tức, lại cười nói:



- Tôi muốn xem nên xủ lí vụ các người chửi mắng người ta như thế nào, mọi người cũng nhìn thấy, mắng bạn của tôi tới mức phát khóc, các ngươi thật là ác độc. Lại còn dám tuyên bố không để cho bạn tôi rời đi, đây cũng coi là uy hiếp người khác, món nợ này các vị tính trả như thế nào đây?



Hai người bán cá nghe ra tên nam nhân này đang chuẩn bị ra mặt. Tên bán cá tay cầm dao mắng:



- Cmm, mày tưởng rằng tao dễ bị khi dễ ư, nói cho mày biết, tao ở đây không phải ngày một ngày hai, mày lại dám chạy tới chỗ này náo loạn, mày đúng là chán sống rồi!



Người đàn bà còn chửi ác hơn:



- Cái thằng khố rách áo ôm kia, đừng ở đây làm bộ đại gia, quay về bụng mẹ mày đi.



Câu nói của mụ bán cá làm mấy người bán hàng chung quanh cười ầm cả lên. Diệp Lăng Phi sắc mặt âm trầm, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười tàn nhẫn. Bỗng nhiên hắn nhấc chân, một cước đạp vào chậu cá, mấy con cá rơi đầy mặt đất. Tên bán cá sắc mặt trở nên xanh mét, nắm dao đâm về phía Diệp Lăng Phi, mắng:




- Dạ, cửa phòng đã đóng rồi.



- Anh hỏi em đã khóa cửa phòng chưa!



- Khóa cửa phòng? Đường Hiểu Uyển sửng sốt, hỏi lại:



- Tại sao lại phải khóa cửa ạ?



- Bởi vì... bởi vì anh muốn ăn em ( right here and right now)! Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đẩy Đường Hiểu Uyển ngã xuống giường rồi nằm đè lên nàng. Đường Hiểu Uyển vội vàng thấp giọng nói:



- Diệp đại ca, cửa phòng chưa khóa, lúc vào em mới chỉ đóng cửa lại thôi.



Nghe Đường Hiểu Uyển nói như vậy, Diệp Lăng Phi thì thầm:



- Sao em không nói sớm, nếu như lúc này mẹ em đi vào thì biết ăn nói làm sao.



Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó nghe thấy mẹ của Đường Hiểu Uyển ở cửa phòng nói:



- Hiểu Uyển, con ra đây mẹ bảo.



" Không phải là mẹ em nghe thấy tiếng của hai chúng ta đó chứ?" Diệp Lăng Phi thấp giọng hỏi. Đường Hiểu Uyển cũng không biết, nàng vội nói:



- Vâng, con ra ngay đây ạ.



Đường Hiểu Uyển vội vã nhảy khỏi giường, còn Diệp Lăng Phi cũng ngồi vào bàn máy tính, làm bộ như vừa khởi động máy.