Đô Thị Tàng Kiều

Chương 535 : Chân tướng rõ ràng

Ngày đăng: 10:55 18/04/20


Diệp Lăng Phi bị dẫn tới đồn cảnh sát thuộc khu vực quán bar này, vừa vào trong đồn, tên cảnh sát này liền dẫn Diệp Lăng Phi tới phòng thẩm vấn.



- Khá lắm, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh.



Tên cảnh sát họ Bành ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, dùng tay vỗ bàn, quát to:



- Nói mau đồng bọn của ngươi tên là gì, ở đâu?



- Tôi nói đồng chí cảnh sát, có phải ông nhầm lẫm hay không, tôi đâu có đồng bọn.



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Tôi cùng với vợ đi uống rượu, đang uống thì thấy có người đánh nhau. Tôi và vợ đều rất nhát gan, hai chúng tôi đang định rời đi, kết quả các ông tới, mà tôi cũng bị các ông bắt lại.



Diệp Lăng Phi vừa nói vừa giơ hai tay bị còng lên.



- Thử này có chút lạnh, có thể giúp tôi tháo ra không. Ba!



Tên cảnh sát kia lại vỗ bàn một cái, quát to:



- Tên tiểu tử ngươi cũng quá kiêu ngạo, không nhìn xem đây là nơi nào, dám tới đây mà giương oai, hôm nay ngươi không khai báo rõ ràng, đừng có nghĩ rời khỏi đây nữa.



- Vậy thì không đi nữa, dù sao ta cũng không muốn rời khỏi đây.



Kết quả thẩm vấn nửa ngày, cũng không xét hỏi ra cái gì. Tên cảnh sát kia trong lòng rất sốt ruột, để tên cảnh sát trẻ tiếp tục thẩm vấn Diệp Lăng Phi. hắn thì rời khỏi phòng thẩm vấn.



Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn. Tên cảnh sát này liền đi đến phòng tiếp tân, tên thanh niên da trắng đang ngồi ở đó.



- Chú Bành, tên tiểu tử đó nhận tội chưa?



Tên thanh niên này hỏi.



- Vẫn chưa!



Tên cảnh sát này vội vã nói.



- Cậu chờ một chút.



Tên thanh niên da trắng đó là con của trưởng khu này, quen cảnh sát tên là Bành Thụy này. Buổi tối hôm nay Bành Thụy trực ban, sau khi nhận được cuộc gọi báo động 110, lập tức tới quán rượu. Vừa thấy con trai của trưởng khu Trương bị đánh, hắn cũng không dám chậm trễ, vốn định bắt hai tên đánh người kia lại, nhưng đâu ngờ được mấy người cảnh sát bọn họ căn bản không phải là đối thủ của người ta. Bị người ta đánh ngã toàn bộ. Bành Thụy trong lòng cũng biết bắt người này, chuyện cũng không dễ xử lý, hiện tại chỉ có thể kiên trì xử lý đến cùng.



Khi Bành Thụy đang nói chuyện cùng với con trai của trưởng khu Trương, điện thoại của cục trưởng khu vực gọi tới.



- Tiểu Bành. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?



Cục trưởng nói,



- Trưởng khu Trương, chủ nhiệm Lý còn có phó cục trưởng cục quy hoạch Trần đều nói con trai bọn họ bị người ta đánh. Hơn nữa còn ngay chính trong khu vực chúng ta quản lý. Vấn đề này thực sự rất nghiêm trọng. Cậu nhất định phải nghiêm trị những tên bạo đồ vô pháp vô thiên đó.



- Cục trưởng, tôi đang thẩm vấn.




- Hân Minh, cái gì là buôn bán quân hoả?



- Là những thương nhân chuyên buôn bán vũ khí.



Chu Hân Minh nói.



- Tình Đình, nếu bạn thực sự yêu anh ấy, thì đừng hỏi quá khứ của anh ấy, bạn chỉ cần biết anh ấy yêu bạn vậy là đủ rồi.



- Hân Minh, có phải bạn sớm đã biết thân phận của anh ấy?



Bạch Tình Đình hỏi.



Chu Hân Minh gật đầu, nói:



- Còn nhớ chuyện đại sứ Liên Hiệp Quốc bị ám sát lần trước không, lúc ấy, chính là anh ấy đã cứu mình, từ đó trở đi, mình đã biết thân phận của anh ấy, biết anh ấy không phải là một người bình thường. Còn có lần mình và bạn đều bị bắt, cũng là anh ấy cứu chúng ta. Tình Đình, xin lỗi, mình biết mình không nên giấu bạn, nhưng mà, mình sợ nói ra thân phận của anh ấy, sẽ làm bạn xa lánh anh ấy.



- Mình sẽ không như vậy đâu, mình yêu anh ấy mà!



Bạch Tình Đình lầm bầm nói.



- Người này luôn thích như vậy, chưa bao giờ nói chuyện của hắn cho mình, bây giờ mình đã hiểu, tại sao khi đó anh ấy lại dọa người như vậy.



- Tình Đình, sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Chu Hân Minh hỏi.



Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:



- Hân Minh, không có chuyện gì đâu, mình muốn lên trên kia nói chuyện với anh ấy, có lẽ từ trước tới nay, mình đều quá ngang ngạnh, luôn cho rằng anh ấy chỉ là một người háo sắc vô lại, mình không ngờ được sau lưng anh ấy lại có nhiều thứ như vậy.



Bạch Tình Đình nói xong, cất bước lên lầu. Chu Hân Minh một mình ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, tự nhủ:



- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc anh muốn làm gì?



Bạch Tình Đình đi tới trước cửa phòng ngủ của Diệp Lăng Phi, đưa tay gõ cửa phòng, bên trong không có tiếng trả lời. Bạch Tình Đình vừa đẩy cửa, cửa phòng mở ra, chỉ thấy Diệp Lăng Phi đứng ở trên ban công, quay lưng về phía cửa.



Bạch Tình Đình bước vào trong phòng, nhẹ giọng gọi một tiếng,



- Ông xã!



Diệp Lăng Phi không có phản ứng gì, vẫn quay lưng về phía nàng. Bạch Tình Đình chậm rãi đi tới phía sau Diệp Lăng Phi, đột nhiên đưa hai tay ôm lấy thắt lưng Diệp Lăng Phi từ phía sau, nói:



- Ông xã, bây giờ em đã biết anh yêu em nhiều như thế nào, cũng hiểu được tại sao anh luôn thích che giấu suy nghĩ của mình trong lòng. Ông xã, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh. sở dĩ em hỏi anh chuyện này, hoàn toàn là vì em yêu anh, em yêu anh nên em không thể khống chế được chính mình.



Hai tay Diệp Lăng Phi cầm lấy tay Bạch Tình Đình, chậm rãi nói:



- Bà xã, anh biết anh không nên giấu em, là anh sợ mình sẽ mất em. Anh biết chuyện anh làm buổi tối hôm nay là không đúng, anh đồng ý với em, sau này sẽ không làm những việc ngốc nghếch như vậy nữa, anh sẽ không để em phái lo lắng cho anh!