Đô Thị Tàng Kiều

Chương 548 : Khả Hân, chúng ta hãy quên quá khứ đi

Ngày đăng: 10:55 18/04/20


Tiền Thường Nam vừa đưa con đến bệnh viện tâm thần để điều trị thì nhận được thông báo buổi chiều tập đoàn Tân Á mở cuộc họp các cổ đông. Tiền Thường Nam mặc dù không còn là phó tổng giám đốc của tập đoàn nhưng vẫn là một cổ đông lớn, nhất định phải có mặt ở hội nghị. Tiền Thường Nam tạm thời gác chuyện của con mình sang một bên, lái xe tới tập đoàn Tân Á. Trên đường đi, Tiền Thường Nam đã gọi điện cho giám đốc Vương cùng quản lí Trương của công ty chứng khoán Đại Thành, biết giá cổ phiếu của tập đoàn Tân Á đang biến động đúng theo kế hoạch của hắn, Tiền Thường Nam rốt cục cũng nở nụ cười. Lúc hắn tới trụ sở của tập đoàn Tân Á, chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu cuộc họp cổ đông, Tiền Thường Nam vội vã đi vào tòa nhà. Hắn vừa đi tới thang máy, đúng lúc gặp phải Diệp Lăng Phi từ trong thang máy đi ra. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Tiền Thường Nam, cười toe toét nói:



- Tiền đổng sự (cách gọi thành viên hội đồng quản trị), đã lâu không gặp. Tôi còn tưởng rằng ông biến mất rồi chứ.



Kẻ mà Tiền Thường Nam ghét nhất chính là Diệp Lăng Phi, nhưng Tiền Thường Nam chính là một con cáo già thành tinh, cho dù trong lòng căm hận Diệp Lăng Phi như thế nào, nhưng ngoài mặt hắn cũng không có phát tác. Tiền Thường Nam cười nhạt nói:



- Giám đốc Diệp, cậu bây giờ thật là đắc ý nhỉ!



- Không dám, không dám, tôi có được ngày hôm nay cũng là nhờ phúc của Tiền đổng sự mà. Phòng tổ chức không có chuyện gì, bây giờ tôi làm việc thật là thoải mái. Không có Tiền đổng sự quấy rầy, tôi bây giờ an tâm ăn no, ngủ kĩ. Ông nhìn xem, gần đây da dẻ tôi hồng nhuận đây này. Tất cả đều nhờ công của Tiền đổng sự đó. Tiền đổng sự, tôi cũng nhắc nhở ông một điều, không nên cả ngày đi tính kế người khác. Như vậy rất hại cho sức khỏe. Nhìn sắc mặt của Tiền đổng sự kém như vậy, tôi thấy ông nhất định là bị táo bón ^_^. Thật ra thì có bị táo bón cũng không đáng sợ, chỉ dùng chút thuốc xổ là được. Nếu như Tiền đổng sự không thích uống thuốc xổ cũng có thể mua một lọ thuốc nước, đem về thông *** bảo đảm thuốc đến đâu bệnh khỏi dến đấy.



Tiền Thường Nam bị Diệp Lăng Phi chọc tức nhất thời giận tím mặt, cũng không giữ vẻ lịch lãm phong độ nữa, hung hăng trừng mắt với Diệp Lăng Phi, nói:



- Không có tiền đồ!



Nói xong, Tiền Thường Nam quay người đi vào thang máy.



Cửa thang máy từ từ đóng lại. Diệp Lăng Phi nhìn thang máy đi lên các tầng trên, hắn bĩu môi nói thầm:“Tôi thấy ông có tiền đồ cũng không hơn đâu. Tôi còn đang chờ xem kịch vui của ông đây!” Diệp Lăng Phi xoay người đi về phía cửa ra vào.



Lúc Tiền Thường Nam đi tới phòng hội nghị, toàn bộ các cổ đông của tập đoàn Tân Á đã có mặt. Trương Lộ Tuyết yên vị ở vị trí chủ tịch, thấy Tiền Thường Nam đã đến, Trương Lộ Tuyết nhìn đồng hồ, sau đó nói:



- Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu cuộc họp. Sở dĩ tôi mở cuộc họp bởi vì John David tiên sinh có chuyện quan trọng cần tuyên bố. Mà John David là đại diện của “Diệp”, cổ đông lớn nhất tập đoàn Tân Á, có thể đại biểu cho quyền lực của “Diệp” để ra các quyết định.



Trương Lộ Tuyết nói xong, nhìn John David, dùng tiến Anh trao đổi cùng John David. Phần lớn thành viên hội đồng quản trị cũng không biết tiếng Anh, căn bản là không hiểu Trương Lộ Tuyết và John David đang nói cái gì. Tuy bên cạnh John David có phiên dịch, nhưng lúc Trương Lộ Tuyết và John David dùng tiếng Anh để trao đổi, nữ phiên dịch viên cũng không dịch lại.Trương Lộ Tuyết và John David cũng chỉ nói chuyện với nhau vài câu. John David bắt đầu dùng tiếng Anh phát biểu, đồng thời nữ phiên dịch bên cạnh cũng phiên dịch John lời của David thành tiếng Trung. John David đem giấy tờ tài liệu để trước mặt, nói:



- Trước nói chuyện cụ thể với mọi người, tôi muốn cho mọi người xem một số phân tích, điều tra đặc biệt.



Khi các thành viên hội đồng còn chưa hiểu gì, John David lấy laptop ra. Trịnh Khả Nhạc giúp John David đem laptop kết nối với máy chiếu trong phòng họp. Khi trên màn hình máy chiếu đã có hình ảnh máy tính, John David mở một tệp tài liệu, một bản phân tích song ngữ Trung-Anh xuất hiện trước mặt mọi người.



John David không nói gì, để thời gian cho các thành viên đọc hết tài liệu. Ước chừng hơn một phút, John David mới lên tiếng:



- Bây giờ tôi kể cho mọi người một câu chuyện!



Vừa nói John David vừa chỉ vào một đoạn trên màn hình nói:



- Có một doanh nghiệp, tin tức của các khách hàng được xử lí qua một phần mềm máy tính. Phần mềm máy tính này có thể dễ dàng lựa chọn tài liệu của khách hàng, cách chấm công của doanh nghiệp là dựa vào lượng công tác trong tháng và số khách hàng họ nhận được để tính toán. Bây giờ doanh nghiệp này lại đưa ra một phần mềm máy tính mới. Phần mềm này áp dụng quyền sắp xếp ưu tiên, sử dụng các chữ cái để phân cấp độ quan trọng của tài liệu. Công nhân viên không quen sử dụng loại phần mềm máy tính này, vì vậy không thể nhanh chóng tìm được tài liệu như trước kia, như vậy làm giảm bớt hiệu quả làm việc mỗi ngày, mà thành tích của họ cũng bị ảnh hưởng.



Nghe John David nói những lời này, Tiền Thường Nam nhíu mày, hắn ngắt lời:
Lý Khả Hân cũng không khách khí với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không phải nói tùy tiện sao, nàng ra quầy bưng hai chén nước lọc tới, đặt một chén trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:



- Ông chủ, anh cũng đừng trách em nhé, đây chính là do anh nói tùy tiện!



Diệp Lăng Phi nhìn chén nước lọc, khẽ lắc đầu nói:



- Khả Hân, em làm vậy hơi quá đáng đó. Dù sao thì anh cũng là ông chủ của em, sao em có thể đón tiếp anh như vậy.



- Anh vẫn nhớ anh là ông chủ của nơi này à, sao em thấy anh tới đây không được mấy lần vậy.



Lý Khả Hân nói những lời mang theo mấy phần ghen tuông, lại nói tiếp:



- Ai biết anh cả ngày đi làm chuyện gì, chẳng lẽ quán cà phê này không có gì để anh lưu luyến sao?



Nghe những lời này của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trong lòng hơi có chút xúc động. Bởi vì chuyện của Lưu Hải mà quan hệ giữa hắn và Lý Khả Hân bị đóng băng cho tới bây giờ vẫn có ấm lại. Diệp Lăng Phi vẫn cho rằng vấn đề của hai người là ở hắn, do hắn không thể nào quên được câu nói kia của nàng. Nhưng bây giờ, theo thời gian trôi đi, khúc mắc trong lòng Diệp Lăng Phi đã dần dần hòa tan. Diệp Lăng Phi tính toán làm thế nào để mối quan hệ giữa hai người tiếp tục tiến triển.Diệp Lăng Phi hiểu rõ tính cách Lý Khả Hân. Cô gái này khác với Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình, là cô gái có trách nhiệmm dám làm dám chịu, có chút hào sảng của một người đàn ông. Diệp Lăng Phi cũng muốn kéo gần quan hệ với Lý Khả Hân nhưng Diệp Lăng Phi lại lo lắng nếu Lý Khả Hân biết mình còn có Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình ở bên ngoài thì nàng nghĩ như thế nào.



Diệp Lăng Phi rất lo lắng về suy nghĩ của Lý Khả Hân. Từ góc độ một người khác xem xét, trong lòng hắn đã ở xóa đi tầng ngăn cách giữa hắn và Lý Khả Hân do Lưu Hải đem lại.



Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân một cái, cầm tay nàng cười nói:



- Khả Hân, em lại nói linh tinh rồi. Ai nói anh không cần nơi này, nếu không cần thì anh đến đây làm gì.



- Ai biết anh muốn làm gì!



Lý Khả Hân được Diệp Lăng Phi cầm tay, cảm giác trong lòng có một dòng nước ấm áp chảy vào. Đã lâu không có cảm giác như vậy, Lý Khả Hân không tự chủ được tựa người vào Diệp Lăng Phi.



Diệp Lăng Phi nghiêng đầu nhìn Lý Khả Hân phát hiện Lý Khả Hân lại tiều tụy đi không ít, chắc mấy ngày nay Lý Khả Hân làm việc rất khổ cực. Diệp Lăng Phi không biết tại sao lại cảm thấy có chút không đành lòng. Hắn đặt tay lên khuôn mặt, vuốt ve nhẹ nhàng, ôn nhu nói:



- Khả Hân, anh muốn nói chuyện gì qua cứ để nó qua đi. Chúng ta nên quên đi quá khứ. Anh đáp ứng em từ nay về sau anh sẽ thường xuyên tới nơi này.



- Lăng Phi!



Mắt của Lý Khả Hân đã ướt. Nàng đã chờ những lời này từ lâu lắm rồi nhưng tới bây giờ nàng mới được nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy. Môi của Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân từ từ lại gần nhau. Hai người đều có chút xúc động không kìm lòng được. Ngay khi môi hai người vừa vừa chạm nhau chợt nghe có tiếng bước chân đi tới, sau đó có mấy người ở cửa quán cà phê hô lớn:



- Ai là chủ quán cà phê này