Đô Thị Tàng Kiều

Chương 575 : Cái miệng ba môi của thỏ con

Ngày đăng: 10:55 18/04/20


Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết Hàn phải đi có việc thì bật cười nói:



- Ban nãy không phải vừa nói sẽ hàn huyên suốt đêm với anh sao, giờ lại muốn đổi ý à?



- Em có việc, cần… phải đi gấp!



Trương Tuyết Hàn không biết nói dối nên cứ ấp a ấp úng, còn mặt mũi thì đỏ bừng bừng.



Diệp Lăng Phi thấy vậy, chỉ cười rồi giờ tay kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nói:



- Có phải nghe được tin bà xã anh sắp đến nên mới vội vàng chạy đi không?



- Không phải, không phải!



- Tuyết Hàn, em không cần phải giấu anh, em không biết mình không biết nói dối đúng không, nhìn cái mặt em kìa, sắp đỏ như quả táo của mụ phù thủy trong nàng bạch tuyết và bảy chú lùn rồi đấy.



Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn cười nói:



- Chúng ta là bạn bè, mà hơn nữa Tiêu Tiếu lại là em gái của bà xã anh, quan hệ của em và Tiêu Tiếu tốt như vậy, thì đương nhiên cũng nên làm quen với bà xã anh một chút, biết đâu sau này hai người lại trở thành bạn bè tốt của nhau, nào, đừng đứng đấy nữa, mau ngồi xuống đây đi!



Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi nói thế mới từ từ ngồi xuống, nhưng cô có phần không tự nhiên, bàn tay phải trắng xanh vô thức mân mê lên sợi dây đang đeo trên cổ. Hành động này của cô làm Diệp Lăng Phi chú ý, hắn đột nhiên nói:



- Tuyết Hàn, anh có một sợi dây chuyền, khi nào anh khỏi bệnh anh sẽ tặng lại cho em!



Nếu một người đàn ông nói muốn tặng dây chuyền cho một người con gái thì rất dễ làm cho người con gái đó hiểu lầm. Trương Tuyết Hàn giật mình, vội vàng nói:



- Anh Diệp, em không đeo dây chuyền.



Lúc nói ra câu nói hồ đồ này Trương Tuyết Hàn hoàn toàn quên rằng mình đang đeo một sợi dậy chuyền trên cổ. Thấy vậy Diệp Lăng Phi cười nói:



- Thực ra con gái rất nên đeo ít đồ trang sức, nhất là những cô gái xinh đẹp như Trương Tuyết Hàn lại càng cần phải đeo. Được rồi, cứ như vậy đi, khi nào anh được ra viện anh sẽ tặng dây chuyền cho em.



Trương Tuyết Hàn không trả lời mà chỉ nói:



- Anh Diệp, em giúp anh rót nước nhé!



- Có thể mua Coca không? Anh thích uống Coca.



Diệp Lăng Phi chớp mắt cười nói:


- Anh luôn làm khó người khác, em không thèm quản việc này của anh.



Nói xong, Bạch Tình Đình hướng về phía Chu Hân Mính, nói:



- Hân Mính, tên háo sắc này chẳng thay đổi chút nào cả.



Câu nói này của Bạch Tình Đình cũng góp phần cổ vũ dũng khí cho Chu Hân Mính, Chu Hân Mính đứng yên lặng một hồi rồi mới đi đến cửa phòng bệnh, giơ tay đóng cửa lại, rồi mới đi về phía Diệp Lăng Phi. Cô cúi thấp người, áp sát đôi môi căng tràn sức sống vào miệng hắn. Lúc này Diệp Lăng Phi tay thì mải miết trên bộ ngực nõn nà của Bạch Tình Đình, miệng thì cuốn lấy Chu Hân Mính, cả hai đều hoạt động hết công suất.



Chu Hân Mính rất muốn hôn Diệp Lăng Phi, cái thời khắc mà biệt thự phát nổ, trái tim cô dường như cũng cùng nó nổ tung thành trăm mảnh, cô rất lo lắng cho Diệp Lăng Phi. Giờ nhìn thấy Diệp Lăng Phi bình an trước mặt cô, tình cảm kích đông đang trào dâng trong lòng cô không có ngôn từ nào có thể diễn tả được hết. nụ hôn mãnh liệt đnag diễn ra này chất chứa tình cảm cùng nỗi lòng của cô với Diệp Lăng Phi.



Nụ hôn vẫn tiếp tục, miệng Diệp Lăng Phi đầy nước bọt của Chu Hân Mính, hắn đưa lưỡi ra liếm lấy liếm để, ngay sau đó tay cũng càng miết chặt lấy bầu ngực Bạch Tình Đình làm Bạch Tình Đình khẽ kêu lên một tiếng.



Bạch Tình Đình đấm nhẹ vào ngực Diệp Lăng Phi, dịu giọng nói:



- Anh đang làm gì thế?



- Không có gì, anh hơi đắc ý một chút.



Diệp Lăng Phi cười:



- Cái cảm giác mà người xưa thường nói khi phải ôm trái ấp là như thế này đây.



- Anh nên lo mà dưỡng bệnh ấy.



Bạch Tình Đình cười nói:



- Anh đừng quên là mình chỉ còn một cánh tay có thể cử động được!



Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:



- Chả sao, chỉ cần bên dưới anh có thể cử động được là ok rồi!



Bạch Tình Đình bất lực lẩm bẩm:



- Anh đúng là đồ háo sắc trời sinh!



Nói xong, cô bỗng chuyển chủ đề, hỏi:



- Ông xã à, cô gái xinh đẹp ban nãy là ai vây?