Đô Thị Tàng Kiều

Chương 591 : Anh thích nghề bảo kiếm

Ngày đăng: 10:56 18/04/20


Công ty bảo hiểm Dân An thành lập năm 1995, trụ sở chính đặt tại Bắc Kinh, là một công ty khá nổi tiếng. Đường Hiểu Uyên vừa thấy đây là một công ty bảo hiểm. lập tức kéo tay Diệp Lăng Phi nói:



-Diệp đại ca, bảo hiểm là nghề khó làm nhất. em nghĩ anh nên đổi công ty khác thì tốt hơn?



Diệp Lăng Phi cười hắc hắc, nói:



-Đổi chỗ khác à. em nhìn bên kia còn có một công ty nữa, chúng ta đi ra chỗ đó vậy.



Diệp Lăng Phi chỉ vào một bàn tuyển dụng trống không ở gần đó. Đường Hiểu Uyên vừa nhìn theo, không nhịn được nói:



-Lại là một công ty bảo hiểm nữa sao?



Nghe Đường Hiểu Uyên oán trách. Diệp Lăng Phi cười nói:



-Hiểu Uyên, anh thấy không ai nộp đơn vào mấy công ty bảo hiểm đâu. Khỏi phải vất vã. thôi chúng ta tới chỗ công ty bảo hiểm Dân An đi.



Vừa nói, hắn vừa kéo Đường Hiểu Uyên đi. Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyên còn chưa đi tới chỗ tuyển dụng của công ty bảo hiểm Dân An. một cô sái mặc trang phục công sở đã vội vã đi tới chỗ hai người, cô ta nói giọng Sơn Đông; cực kì nhiệt tình chào hỏi:



-Vị tiên sinh này, anh đến tìm việc làm à?



-Cô cứ hỏi thừa. tôi không tìm việc làm tới nơi này làm gì.



Diệp Lăng Phi nhìn qua thấy cô gái này khoảng 27, 28 tuổi, trông cũng khá " khôi ngô", vóc dáng thô, khuôn mặt to bè. Diệp Lăng Phi không có tí hảo cảm với cô gái này mà cô ta nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cũng vẫn giữ nụ cười, nói:



-Vị tiên sinh này, sao anh không đến chỗ công ty bảo hiểm Dân An chúng tôi xem một chút?



-Các cô đang tuyển người à? Diệp Lăng Phi hỏi.



Dĩ nhiên rồi. nếu anh làm tổng quản lí khách hàng ở một khu vực nào đó, tiền lương mỗi năm là tám mươi vạn tệ, chưa bao gồm tiền thưởng cuối năm. Vị tiên sinh này. tôi thấy anh có khí chất của lãnh đạo. mau tới đây ngồi nói chuyện chút.



Diệp Lăng Phi cười toe toét:



-Không ngờ cô cũng khéo ăn nói nhỉ cả việc này cũng nhìn ra, không sai, tôi từng làm lãnh đạo. nhưng mà cũng là quá khứ rồi, tôi đã rời khỏi công ty, đang muốn tìm một công việc để làm.


-Là chị Hiểu Uyển ạ. em đang đi học. Vu Đình Đình nói.



-Hiểu Uyên tỷ tỷ. chị tìm em có việc sao?



Đường Hiểu Uyên cười, nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi đang lái xe, rồi mới trả lời thành thật:



-ừ, coi là có chuyện, có một người đàn ông muốn gặp em, em có muốn gặp không?



-Hiểu Uyên tỷ, chị đừng đùa em như thế. Vu Đình Đình cười nói.



-Em không muốn gặp những người đàn ông lạ a, chị có việc đúng không; bây giờ em phải vào phòng học rồi, nơi đó tín hiệu liên lạc không tốt lắm. có thể bị mất sóng, em cúp điện thoại đây. có gì buổi tối nói chuyện tiếp.



Đường Hiểu Uyên nghe Vu Đình Đình nói muốn cúp điện thoại, vội vàng kêu:



-Em đừng cúp điện thoại, chị thật sự có chuyện muốn nói.



-Hiểu Uyên tỷ tỷ. chị nói mau đi! Vu Đình Đình thúc giục,



- Bây giờ em mà vào trễ, chị không biết ông thầy này được xưng là thiết diện vô tư. chỉ cần tới trễ nhất định sẽ bị phạt. không nói chuyện lí do gì cả.



Diệp Lăng Phi lấy điện thoại trong tay Đường Hiểu Uyên, nói với Vu Đình Đình:



-Đình Đình. nếu như ông thầy kia khi dễ em. có cần anh đi dạy dỗ hắn ta một trận không, anh sắp đến cổng trường em rồi.



-A. Diệp đại ca!



Vu Đình Đình nghe thấy thanh âm của Diệp Lăng Phi. cực kì mừng rỡ. vui sướng không kiềm chế được. vội vàng nói:



-Diệp đại ca, em lập tức ra gặp anh.



-Được rồi, Đình Đình. hôm nay em không cần đi học. Hiểu Uyên cùng nghỉ làm. ba chúng ta đi chơi đi.



-Vâng! Vu Đình Đình không cần suy nghĩ gì, lập tức đáp ứng.