Đô Thị Tàng Kiều

Chương 6 : Ước chiến

Ngày đăng: 10:49 18/04/20


Diệp Lăng Phi hạ cửa kính xuống, sau đó quay đầu ra ngoài, cười hì hì nói:



- Xin chào nữ cảnh sát.



- Không cần, đã quấy rầy hai người thân mật rồi.



Chu Hân Mính vừa cười vừa nói. Nụ cười này giống như là hai người là bạn tốt của nhau vậy.



- Nữ cảnh sát, lúc nãy chúng tôi chỉ tâm sự với nhau thôi. À, lúc này sao cô không trở về nhà, ở đây làm gì?



Diệp Lăng Phi nhìn về phía sau xe thì phát hiện có một chiếc xe cảnh sát dừng ở đó, trong xe cũng không có người.



- Nữ cảnh sát không định lái xe một mình về chứ? Như vậy cũng không hay cho lắm.



- Yên tâm, tôi bây giờ vẫn còn đang phải trực. Vừa đi tuần tra đã nhìn thấy một sắc lang dụ dỗ không biết thiếu nữ.



Nói xong câu này, Chu Hân Mính kẻo cửa xe ra, nghiêm nghị nói:



- Xuống xe, tôi bây giờ hiện tại đang hoài nghi anh dụ giỗ gian dâm vị thiếu nữ thành niên kia, cần phải đưa anh đi điều tra.



Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa thì ngất đi, trong lòng thầm nghĩ:



- Đây chính là một cái cớ tìm ta để gây phiền toái. Tuy nhiên Đường Hiểu Uyển thoạt nhìn thì trông có vẻ rất trẻ, giống như là vẫn còn tuổi vị thành niên.



Hắn ngoan ngoãn đi xuống xe. Chu Hân Mính liền kiểm tra toàn thân của hắn.



Đường Hiểu Uyển lúc này cũng đã xuống xe. Nàng cũng muốn giải thích với Chu Hân Mính mình không phải là thiếu nữ vị thành niên, càng không phải bị người khác lừa gạt. Thế nhưng Chu Hân Mính đâu có chịu nghe, nàng hướng về phía Diệp Lăng Phi nói:



- Hiểu Uyển, em đi vào trong xe đi, đây là chuyện của anh với vị nữ cảnh sát này.



Đường Hiểu Uyển nhìn Diệp Lăng Phi lại nhìn Chu Hân Mính, nhất thời cũng không rõ hai người này có quan hệ với nhau như thế nào. Nàng đành bất đắc dĩ quay trở lại trong xe.
- Không dám, tuyệt đối không dám.



Diệp Lăng Phi liên tục ngáp, nhìn chiếc xe cảnh sát của Chu Hân Mính từ từ rời khỏi rồi quay lại xe của mình. Lúc này Đường Hiểu Uyển đã cuống cuồng đến mức sắp phát khóc. Nàng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như không tại vì lời nói của mình, trưởng phòng cũng không bị cảnh sát điều trong. Trong lòng suy nghĩ mông lung, thầm cảm thấy mình có lỗi bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Lăng Phi quay lại với nụ cười trên môi.



- Trưởng phòng, anh còn cười được sao?



- Tại sao lại không cười?



Diệp Lăng Phi ra vẻ thần bí nói:



- Tôi chính là đặc công được quốc gia huấn luyện đặc biệt. Nói thực cho cô biết, tôi tới đây chính là để chấp hành nhiệm vụ, so với cảnh sát bình thường, thì ai hơn ai?



- Trưởng phòng, anh lừa gạt người ta.



Anh làm sao mà là đặc công được, em không tin. Hừ anh gạt, em từ nay em không để ý tới anh nữa.



Đường Hiểu Uyển hờn dỗi nói.



Thấy đôi môi nhỏ nhắn của nàng, Diệp Lăng Phi không nhịn được lại hôn nàng lần nữa. Hắn cố gắng kìm chế sự xúc động của mình. Nói thế nào thì Hiểu Uyển cũng là cấp dưới của mình, nếu tiếp tục dây dưa thì không chừng sẽ gây ra một số chuyện không hay. Mặc dù mình không sợ nhưng cũng phải nghĩ đến thanh danh của cô bé này.



Trên đường đưa Đường Hiểu Uyển đến khu cư xá Thúy Viên, nàng không hề nhúc nhích. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, tựa hồ như có chuyện cần nói với Diệp Lăng Phi. Cuối cùng Đường Hiểu Uyển vẫn không thể nói ra, nàng xuống xe làm một mặt quỷ tinh nghịch nói:



- Trưởng phòng, cám ơn anh đã đưa em về nhà, hy vọng từ nay về sau có thể tiếp tục đi nhờ xe của anh.



- Không có vấn đề gì!



Diệp Lăng Phi đáp ứng nói.



Sau khi nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đã vào trong khu cư xá, Diệp Lăng Phi mới trở về nhà của mình.