Đô Thị Tàng Kiều

Chương 606 : Tiến thoái lưỡng nan

Ngày đăng: 10:56 18/04/20


Ngày hôm sau, Diệp Lăng Phi dậy rất sớm. Hắn thấy tin nhắn của cả Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đều hòi thăm xem giờ hắn có còn tức giận hay không.



Do Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết không ngừng gọi tới nên Diệp Lăng Phi luôn tắt điện thoại. Đọc xong tin nhắn của cả hai, hắn cũng không trả lời bất cứ ai cả.



Diệp Lăng Phi tắm rửa xong liền huýt sáo lái xe ra ngoài. Giờ tâm trạng của hắn không tồi. Cho tới nay Diệp Lăng Phi mới phát hiện người có thể đối phó thực sự với Bạch Tình Đình chỉ có Trương Lộ Tuyết. Cùng có lẽ họ là oan gia bẩm sinh rồi. Còn hắn cứ duy trì thái độ trung lập. Cứ thế, Bạch Tình Đình sẽ ý thức tới độ nguy hiểm, sẽ đối xử tốt với mình hơn.



Nghĩ thông điểm này, Diệp Lăng Phi liền cảm thấy thời tiết hôm nay thật trong xanh. Trên đường, dù giao thông có tắc ngẽn khủng khiếp tới mức nào cũng không sao ảnh hưởng được tâm trạng vui vẻ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sáng sớm đã lái xe tới biệt thự. Hôm qua hắn không gọi được cho Vu Đình Đình nên Diệp Lăng Phi muốn biết tiểu cô nương Vu Đình Đình hiện đang làm gì. Sao lại không nghe điện thoại chứ.



Diệp Lăng Phi vừa vào tới biệt thự liền phát hiện Vu Đình Đình vừa tắm xong bước ra. Đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh định quay về phòng. Thấy thân thể mê người đó của Vu Đình Đình, dục vọng của Diệp Lăng Phi lại nổi dậy.



Hắn bước nhanh về phía Vu Đình Đình. Còn chưa đợi Vu Đình Đình nói, hắn đã ôm bồng Vu Đình Đình lên, tiến thẳng vào phòng ngủ.



Ngay sau đó, từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng rên tiêu hồn của Vu Đình Đình. Rồi lúc sau lại nghe thấy nhịp thở dồn dập, nặng nề của Diệp Lăng Phi.



Hôm nay Bạch Tình Đình hiến nhiên rất thất thần. Tối qua cô không sao ngủ ngon được. Vừa chợp mắt lại nghĩ ngay tới cảnh Trương Lộ Tuyết thơm Diệp Lăng Phi, thế nên cô không sao ngủ được.



Hôm nay đi làm. Bạch Tình Đình cũng không sao tập trung tinh thần để làm việc được. Chốc chốc lại nghĩ tới việc cô nói sẽ cạnh tranh công bằng với Trương Lộ Tuyết. Trong lòng Bạch Tình Đình hối hận chết đi được. Cô và Diệp Lăng Phi vốn là vợ chồng. Căn bản không cần phải cãi nhau với Trương Lộ Tuyết làm gì. Nói gì mà cạnh tranh công bằng chứ.



Bạch Tình Đình càng nghĩ càng tức, thầm nghĩ: "Trương Lộ Tuyết, cô thật xấu xa, cố ý đặt bẫy để tôi lao vào. Tôi đã nghĩ tại sao hôm qua đang yên đang lành cô lại gọi điện cho tôi. Lại còn cố ý nói cho tôi biết cô đang ở chỗ Diệp Lăng Phi. Cảm tình gì gì kia cũng là cô đặt ra để lừa tôi. Còn tôi lại ngốc nghếch nhảy vào cái bẫy do cô đã giăng sẵn. Giờ thì hay rồi. Rõ ràng không cần phải để ý tới cô làm gì. Nhưng giờ lại cho cô một cơ hội dễ dàng rồi."



Bạch Tình Đình càng nghĩ càng thấy có gì đó bất thường. Cô vội vàng nhấc điện thoại gọi cho Chu Hân Minh. Kể đầu đuôi mọi chuyện cho Chu Hân Minh.



Chu Hân Minh nghe xong thì cười phá lên, nói:



- Tình Đình ơi Tình Đình, rốt cuộc cậu làm sao thế. Chẳng lẽ ngốc thật rồi. Trương Lộ Tuyết rõ ràng lừa đặt bẫy cậu. Cậu cũng chẳng nghĩ thử xem về cái câu chuyện vớ vẩn giữa cô ta và Diệp Lăng Phi. Nói khó nghe chút thì thời buổi này còn có mấy cô gái để ý tới chuyện này chứ!




Tiểu Triệu đưa Chu Hân Minh tới gặp bà chủ đã phát hiện ra thi thể. Dựa theo khẩu cung của bà chủ, thi thể này lúc phát hiện ra đã bị người khác ném xuống nước cống rãnh của khu phố nhỏ rồi. Áo trên thi thể cô gái lúc đó rất xộc xệch, phía dưới thì trần truồng.



Chu Hân Minh hỏi xong bà chủ liền đưa ngay ra phán đoán ban đầu của vụ án. Thi thể cô gái có lẽ là học sinh ở gần đây. Đây không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án. Hiện trường đầu tiên của vụ án được phát hiện tại một con hèm nhỏ cạnh khu dân cư. Do gần hiện trường đầu tiên của vụ án phát hiện ra chiếc quần, đồ nội y và túi sách của người đã chết. Trong túi có thẻ học sinh và mấy quyển sách của người đã chết. Từ những dấu tích ở hiện trường vụ án có thể cho thấy cô gái tới chỗ này lúc trời tối. Bị người nào đó cưỡng ép lôi tới đây. Sau khi cưỡng hiếp xong thì giết luôn. Có điều, cụ thể thì vẫn cần chờ kết quả bên pháp y.



Chu Hân Minh vừa nghe nói có khả năng là do cưỡng hiếp xong rồi giết. Cô liền tức sôi máu. Mở miệng chùi:



- Tên khốn nạn. Nếu để tao bắt được mày thì tao sẽ đá vỡ cái hạt của mày!



Tiểu Triệu và mấy nam cảnh sát hình sự nghe thấy Chu Hân Minh nói thế. Theo phản ứng tự nhiên giơ tay che phần hạ bộ của mình. Chu Hân Minh nhìn liếc qua, vẻ bực tức nói:



- Các cậu đang làm gì thế hả?



- Không...không ạ! Tiêu Triệu vội vảng nói.



- Bọn em đang nghĩ làm thế nào để bắt được tên khốn nạn kia. Đội trưởng, chị nói rất đúng. Phải dậy cho tên đó một bài học. Sau khi bắt được, nhất định phải cho hắn thưởng thức các hình phạt của pháp luật. Một phát giết luôn hắn!



- Hừm, chết thì quá dễ dàng cho hắn, ít nhất cùng phải thiến xong rồi sau đó mới giết! Chu Hân Minh tức giận nói.



- Đúng, đúng ạ. Đội trường nói rất đúng!



Tiểu Triệu và mấy nam cảnh sát hình sự bốn mắt nhìn nhau. Vị đội trường cảnh sát này của bọn họ quả thật không phải là con gái nữa rồi. Lời nào cũng có thể nói được.



Trong lòng Chu Hân Minh rất hận tên tội phạm kia. Cô hạ lệnh tất cả nhân viên trong đội phải tăng ca. Nếu còn chưa phá được án thì không được nghỉ.