Đô Thị Tàng Kiều

Chương 609 : Tần Dao xảy ra chuyện

Ngày đăng: 10:56 18/04/20


Tần Dao mặc chiếc váy liền thân mộc mạc, giản dị. Trong tay cầm một chiếc túi. Còn người đàn ông đeo gọng kính vàng kia tựa như đang đứng hỏi Tần Dao đường. Chỉ thấy Tần Dao đứng ở cổng chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó cho người đàn ông này. Như đang nói gì thì phải. Sau đó cô liền bước vào khu phố. Người đàn ông đeo gọng kính vàng cũng bước theo sau cô.



Diệp Lăng Phi thấy cảnh này, liền nói với Vu Đình Đình đang đứng bên cạnh:



- Đình Đình, anh thấy chúng ta không nhất thiết phải đi tìm Tần Dao nữa đâu. Nhìn bộ dạng đó của Tần Dao, hình như quen với người đàn ông đó!



Vu Đình Đình khẽ lắc đầu, nói:



- Em thấy Tần Dao không hề quen người đàn ông đó. Hoặc đó chỉ là người hỏi đường thôi. Diệp đại ca, chúng ta cứ đến tìm Tần Dao xem thế nào!



Diệp Lăng Phi gật đầu, đồng ý nói:



- Được thôi!



Ba người rời khói quán ăn, đi qua con đường lớn, bước vào khu phố nhỏ. Đèn trong khu phố nhỏ này hầu như đã hỏng, ở đây là khu phố cổ. Lâu rồi không có nghề nghiệp gì. Dù đèn đường có hỏng cũng chẳng có ai sửa. Có những cái chụp của đèn đường bị người khác đập vỡ. Chắc là do người trong khu dân cư này làm thôi. Bọn họ tự chuốc lấy rắc rối thôi. Không biết thế nào là bảo vệ của công. Giờ vừa bước vào khu phố nhỏ đã cảm thấy bên trong khu phố này rất tối rồi.



Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển cùng đi trên đường. Đường Hiểu Uyển cảm thấy nơi này tối om như mực. Bất giác đưa tay khoác lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, nhỏ giọng nói:



- Diệp đại ca, ở đây đáng sợ quá. Nếu để em đi một mình trong khu vực này chắc em không dám đâu!



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Thế này còn đỡ đó! Đợi lát nữa em càng đi vào trong sẽ thấy, bên trong càng tối!



Diệp Lăng Phi từ trước tới giờ không biết đã bao nhiêu lần vào khu phố này. Đương nhiên, hắn hiểu rất rõ khung cảnh ở đây. Nhớ năm đó, Vu Đình Đình cũng ở đây. Diệp Lăng Phi còn nhắc nhở Vu Đình Đình phải cẩn thận. Buối tối về nhà nhất định phải đi với Tần Dao.



Ba người bước rất nhanh. Khi họ bước tới rừng cây cách ngôi nhà Tần Dao ở không xa, bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Tần Dao từ trong khu rừng vọng ra. Tần Dao chỉ kêu có một tiếng sau rồi chẳng nghe thấy gì nữa. Vu Đình Đình vừa nghe thấy, sắc mặt liền tái xanh. Mở miệng nói:
Diệp Lăng Phi cảm thấy ở đây mà ôm Chu Hân Minh thì không ôn mấy. Thấy tên xui xẻo kia đã được bắt lên xe cảnh sát. Diệp Lăng Phi mới thở phào nhẹ nhõm, buông Chu Hân Minh ra, mở miệng nói:



- Hân Minh, em đừng giận nữa. Đợi thẩm tra xong xem thế nào đã rồi hãy nói. À, em thấy anh có cần phải đưa bạn anh tới đồn cảnh sát để lấy lời khai không!



- Tất nhiên cần rồi!



Chu Hân Minh trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Nói:



- Anh là nhân chứng quan trọng, còn phải cần anh ra tòa làm chứng nữa đó!



- ừm, được thôi!



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Đợi lát nữa anh đưa bạn anh qua. Có điều, giờ anh cần gọi điện cho bạn anh cái đã!



Thực tế, tên đàn ông định cưỡng hiếp Tần Dao kia vốn không thể lấy khẩu cung được nữa. Cú đạp đó của Chu Hân Minh quả thật rất nặng. Quả thật nửa đời còn lại của hắn không thể làm đàn ông được nữa rồi. Trong thời gian ngắn không thể thẩm tra được tên đó.



Tần Dao được Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyểên dẫn tới đội cảnh sát hình sự lấy lời khai. Theo Tần Dao kê lại, sau khi cô làm thêm xong, trên đường trở về nhà thì gặp tên đó tới hỏi đường. Tần Dao thấy hắn có vẻ trí thức, đàng hoàng nên cũng không đề phòng. Mặt khác, vì cô thấy mình về tới khu phố cô ở rồi nên chắc sẽ chẳng xảy ra chuyện gì. Thế nên cô mới không đề phòng quá nhiều đối với tên kia.



Cô đứng ở công khu phố chỉ cho tên kia đại khái vị trí mà hắn muốn tìm. Sau liền đi vào khu phố. Kết quả, những chuyện xảy ra sau đó nếu không được Diệp Lăng Phi phát hiện ra thì cô không biết hậu quả sẽ tồi tệ tới mức nào.



Chu Hân Minh lấy xong lời khai của Tần Dao. Cô gọi Diệp Lăng Phi vào phòng làm việc, hỏi:



- Anh và cô gái này có quan hệ gì hả? Sao nửa đêm lại xuất hiện ở chỗ cô ta ở hả?