Đô Thị Tàng Kiều
Chương 612 : Phòng làm việc phức tạp
Ngày đăng: 10:56 18/04/20
Tình Đình quả nhiên rất bá đạo mà chiếm cứ phòng ngủ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đem đồ đạc của mình thu thập đến gian phòng cách vách.
Bạch Tình Đình không có hành lý, buổi chiều Diệp Lăng Phi lại cùng Bạch Tình Đình đi ra ngoài mua chăn mền, quần áo các loại... rất nhiều đồ dùng. vốn Diệp Lăng Phi muốn trả tiền, nhưng Bạch Tình Đình cũng không dùng tiền của Diệp Lăng Phi, cô ấy dùng thẻ tín dụng của mình thanh toán, để Diệp Lăng Phi mang đồ về biệt thự.
Bận rộn một buổi trưa, mãi cho đến buổi tối, Diệp Lăng Phi mới có thời gian lấy hơi, tắm rửa xong. nằm ở trên giường ngay cả cơm tối cũng không ăn, liền ngủ.
Vừa tinh dậy, trời đã sáng. Diệp Lăng Phi cảm giác hai chân đau nhức, loại cảm giác này giống như chạy cả chục km vậy. Diệp Lăng Phi vốn không nghĩ gì, chờ hắn ra khỏi phòng, thấy Bạch Tình Đình giống như một người không có việc gì làm, ngồi ở trong đại sành tầng một xem báo chí, lòng tự trọng của Diệp Lăng Phi đã bị đả kích thật lớn.
- Dậy rồi à, tắm rửa, chờ một chút thì ăn điểm tâm!
Bạch Tình Đình không lạnh không nhạt nói,
- Em làm điểm tâm rồi!
- Em làm điểm tâm?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn còn cho là mình nghe lầm, sao Bạch Tình Đình có thể làm điểm tâm, thực sự là mặt trời mọc từ hướng tây.
- Sao em không thể làm điểm tâm, đừng dong dài, nhanh đi tắm rồi dùng cơm! Bạch Tình Đình thúc giục.
- ừm!
Diệp Lăng Phi đáp ứng một tiếng, đi đến phòng tắm.
Diệp Lăng Phi tắm rửa xong, mặc quần đùi, áo cộc đi xuống lầu. Bạch Tình Đình đeo tạp dề, đem nồi cháo nàng vừa nấu, múc một chén, lại múc thêm một chén cháo nữa đặt ở trước mặt Diệp Lăng Phi.
- Nếm thử tay nghề của em, cháo trứng muối (??? chẳng hiểu món gì nữa). Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Ân không bằng ở bên ngoài, là em tự làm!
Diệp Lăng Phi cầm muỗng nhỏ, múc một thìa cháo đút vào miệng, hắn nhắm mắt lại, một ngụm đem cháo nuốt xuống, sau đó cố cười nói:
- Bà xã, cháo không tệ!
- Đương nhiên. Anh cũng không nhìn xem là ai làm.
Diệp Lăng Phi đáp ứng một tiếng, ngồi xuống.
Về phần nữ sinh viên Trần Thiến kia thì bị Vu Uy đưa vào phòng làm việc của mình, Vu Uy đóng cửa phòng làm việc lại, Triệu Lượng liền bu lại, hắn nói khè với Phương Linh nói:
- Phương đại mỹ nữ nay, nhìn thấy không, quản lí chúng ta đem tiểu muội muội kia mang vào phòng làm việc, không phải hắn muốn đích thân hướng dẫn chứ!
Phương Linh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Triệu Lượng, nói:
- Anh cách xa tôi một chút, làm gì đến gần như vậy.
Triệu Lượng vừa nghe, hơi nhích ra, bất màn nói:
- Tới gần chút làm sao chứ, tôi cũng không chiếm tiện nghi của cô, đánh chết tôi cũng không dám chọc giận cô!
- Thôi đi, anh muốn chiếm tiện nghi của tôi cũng không có cửa đâu.
Phương Linh bĩu môi nói,
- Tôi đối với anh không cảm thấy hứng thú.
Phương Linh này lớn lên xác thực rất đẹp, chỉ là loại xinh đẹp này khác với sự cao quý làm cho người khác không dám gần gũi của Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình, mà là một vẻ đẹp tràn đầy sức sống thanh xuân, vóc người cũng phải tám điểm, nhất là Phương Linh cắt tóc ngắn, càng tăng thêm vài phần cảm giác ngang ngạnh, loại nữ nhân này là loại điển hình làm cho nam nhân cảm giác rất muốn chinh phục.
Triệu Lượng vừa nghe, cười hắc hắc nói:
- Vậy cũng đúng, ở bộ phận chúng ta, ngoại trừ đối với đồng chí tiểu Đông có hứng thú ra, cô còn có hứng thú với người nào sao?
- Biến, anh đừng nhắc đến hắn trước mặt tôi! Phương Linh vừa nghe lại nói giận, nói:
- Cũng không biết là tên khốn kiếp nào nói tôi có ý tứ với hắn, làm cho tên kia rất tự kỷ, các anh thật sự cho rằng không ai thèm lấy tôi chắc.
Phương Linh nói tới chỗ này, nhìn lướt qua phòng làm việc Vu Uy, đột nhiên hạ giọng, nói:
- Tôi thấy lần này quản lí của chúng ta động tâm rồi, chờ xem, có trò hay để nhìn, tôi cũng không tin Giang Nguyệt Văn kia có thể tha cho hắn.