Đô Thị Tàng Kiều

Chương 620 : Sung sướng nhất thời, đau khổ cả đời

Ngày đăng: 10:56 18/04/20


Trương Lộ Tuyết đến bệnh viện. Bác sĩ lập tức liền cho Trương Lộ Tuyết truyền dịch. Trương lộ Tuyết nẳm ở trên giường, tay phải cấm ống truyền. Nước thuốc từ ống truyền dịch chảy vào người Trương Lộ Tuyết.



Trương Lộ Tuyết chi là bị sốt. Không cần nằm viện. Chi cần truyền dịch 2 lần là được. Diệp Lăng Phi bảo Trịnh Khả Nhạc ở chỗ này trông Trương Lộ Tuyết. Hắn đến cửa viện mua một ít đồ ăn và nước khoáng, rồi lại trở về.



- Ăn một chút gì đi!



Diệp Lăng Phi lấy một cây xúc xích. Lột vỏ đưa cho Trương Lộ Tuyết nói:



- Có phải một ngày chưa ăn cái gì hay không. Bụng hẳn là cũng đói rồi. Ăn trước một chút. Chờ khi cô khoẻ lại, tôi đưa cô đi ăn cơm!



Trương Lộ Tuyết cầm xúc xích, cắm một miếng nhỏ. Tay trái cầm xúc xích, nói:



- Tôi khát!



- Khát thì uống nước nha!



Diệp Lăng Phi mở một chai nước khoáng. Một hơi uống hơn phân nửa. Đem nước còn lại đưa tới miệng Trương Lộ Tuyết nói:



- Hay là cô uống chai của tôi!



- Tôi muốn chai mới!



Trương Lộ Tuyết đưa ánh mắt về phía chai nước chưa mở, nói:



- Lấy chai đó!



- Bây giờ cô làm tôi trở thành người hầu a!



Diệp Lăng Phi lấy chai nước khoáng, vặn mở nắp, đưa cho Trương Lộ Tuyết nói:



- Cho cô!



- Anh không thấy tôi không có tay cầm sao. Lẽ nào anh giúp tôi uống nước có thể chết người sao?



Trương Lộ Tuyết oán giận nói.



- Bạch Tình Đình lại không có ở đây. Lẽ nào anh còn lo lắng sau khi cô ta nhìn thấy sẽ giết anh sao. Không có một chút khí khái nam nhân!



- Cô đừng lúc nào cùng nói về Bạch Tình Đình nữa. Mâu thuẫn giữa cô và Bạch Tình Đình cũng không nên liên lụy đến tôi. Tôi là người vô tội!



Diệp Lăng Phi cầm nước suối. Liếc nhìn Trương Lộ Tuyết nói:



- Làm người tốt thì làm đến cùng vậy, tôi giúp cô uống là được!



Nói xong Diệp Lăng Phi đưa chai nước khoáng lên miệng mình. Trương Lộ Tuyết vội vàng nói:



- Anh làm gì đấy?



- Giúp cô uống. Tôi rót nước vào trong miệng tôi trước. Sau đó sẽ đưa vào trong miệng cô. Lẽ nào có chuyện?



Diệp Lăng Phi nói.



- Anh không phải cố ý chứ?



Trương Lộ Tuyết bất mãn nói:



- Anh đừng thừa dịp tôi sinh bệnh khi dễ tôi.



- Cắt, cô còn biết cô bị bệnh. Tôi còn tưởng rằng lão nhân gia ngài không biết sinh bệnh chứ!



Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói.



- Cô cho rẳng cô là ai chứ. Nếu không phải tôi đưa cô vào bệnh viện sợ rằng ngày mai cô liền được đăng lên báo mặt, viết: tổng giám đốc lập đoàn Tân Á - tiểu thư Trương Lộ Tuyết. Ngày hôm qua sốt cao tạ thế. Thọ...!



Diệp Lăng Phi vẫn chưa nói hết. Trương Lộ Tuyết tức giận dùng chân đạp và chân Diệp Lăng Phi một cái, miệng thở phì phì nói:



- Anh nói chuyện có thể lịch sự một chút không. Cái gì mà tạ thế. Anh nói chuyện rất khó nghe đó!



Diệp Lăng Phi vừa rụt chân lại, nói:




- Làm sao vậy. Anh nghĩ rằng em sẽ có chút hả hê sao. Em và Bạch Tình Đình xác thực không hợp nhau. Nhưng đây chẳng qua là trẻ con tranh giành. Em không muốn nhìn thấy cô ấy thực sự cứ như vậy bị người ta đuổi ra khỏi tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Em sẽ không đem ân oán cá nhân liên lụy đến công việc. Càng sẽ không làm chuyện ném đá xuống giếng.



- Anh không phải có ý này.



Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết hiểu lầm ý của mình. Vội vàng giải thích:



- Anh nói là em hiện tại càng ngày càng có tư thái của một tổng giám đốc. Phân tích vấn đề thấu triệt như vậy!



- Anh đừng tâng bốc em. Em cảm giác anh có âm mưu. Nói đi, anh muốn em giúp Bạch Tình Đình thế nào?



Trương Lộ Tuyết nhíu mày nói:



- Em không chỉ muốn ở đời sống tình cảm đánh bại cô ta. Ngay cả trong công việc cùng muốn quang minh chính đại đánh bại cô ta!



Diệp Lăng Phi cười cười. Hắn lấy bình trà rót đầy chén trà trước mặt Trương Lộ Tuyết. Sau đó rót đầy chén trà của Trịnh Khả Nhạc cuối cùng, mới rót cho hắn



- Lộ Tuyết uống chút trà cho ngọt giọng!



- Không có chuyện gì mà xum xoe, không phái cướp thì là trộm.



Trương Lộ Tuyết đưa tay phải cầm chén trà. Cái miệng nhỏ nhấp một hớp. Lại buông xuống nói:



- Nói đi. Từ bao giờ anh lại cùng chơi trò nịnh bợ này với em chứ.



- Không phải, là anh đang suy nghĩ từ phương diện nào nói cho em mới có thể hiểu được ý anh muốn nói.



Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút, nói:



- Chuyện này không phái ý của anh. Anh chỉ truyền đạt đề nghị của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. À. Cũng là ý của nhạc phụ anh, Bạch Cảnh Sùng, ông ấy muốn đem trách nhiệm lần này nhận hết về mình. Bảo vệ Bạch Tình Đình. Nói cách khác, ông ấy sẽ từ chức để Tình Đình đảm nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.



Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói. Khẽ gật đầu. Đây là trong dự liệu của Trương Lộ Tuyết cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.



- Thế nhưng. Nhạc phụ của anh lại lo lắng Tình Đình thiếu khuyết kinh nghiệm đảm nhiệm tổng giám đốc. Do đó ảnh hường đến sự phát triển của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Vì vậy liền nghĩ đến tập đoàn Tân Á. Nhạc phụ của anh và cha em là lão chiến hữu. Có nhiều năm cảm tình. Hắn liền nghĩ đến thông qua phương thửc trao đổi cổ phần để hai tập đoàn càng thêm chặt chẽ với nhau. Nói vậy, Tập đoàn Tân Á và tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế có thể hỗ trợ đối phương. Lộ Tuyết, không biết ý kiến của em ra sao?



Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong, nhìn Trương Lộ Tuyết. Muốn biết cách nghĩ của Trương Lộ Tuyết. Chỉ nhìn thấy Trương Lộ Tuyết khẽ cau mày. Thoạt nhìn đang suy tư.



Lúc này thức ăn cùng đã được mang lên.



Diệp Lăng Phi cũng biết chuyện này Trương Lộ Tuyết cần có thời gian suy nghĩ. Liền bảo Trịnh Khả Nhạc và Trương Lộ Tuyết ăn cơm trước.



Trịnh Khả Nhạc thật sự đói bụng. Nàng ăn rất nhanh. Mà Trương Lộ Tuyết thì cầm đũa. Một bên gấp thức ăn. Một bên nghĩ về chuyện trao đổi cổ phần. Diệp Lăng Phi cười nói:



- Lộ Tuyết. Giờ ăn cơm trước. Chuyện kia không nên suy nghĩ vội. Dù sao chúng ta cũng có thời gian.



- Diệp Lăng Phi, ý anh là gì?



Lộ Tuyết gấp một miếng cá bỏ vào miệng. Lại đặt đũa xuống. Vừa ăn vừa nói.



- Anh cho rằng đây là một chuyện tốt. Anh biết em và Tình Đình vẫn luôn không ai phục ai. Thế nhưng trong công việc anh cho rằng các em đều có đặc điểm tương đồng. Đều chắc chắn sẽ không đem ân oán tư nhân vào công việc. Em là tổng giám đốc tân nhậm. Mà Tình Đình cũng rất nhanh sẽ trở thành tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Hai tổng giám đốc đại tập đoàn đều là người mới. Khó tránh khỏi sẽ tạo thành cho người đầu tư một loại cảm giác hai tập đoàn có khả năng trong tương lai phát triển sẽ bất lợi. Từ đó làm cho những người đầu tư mất lòng tin với hai tập đoàn này. Như vậy sẽ rất đáng sợ.



Diệp Lăng Phi nói.



- Một khi tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế và tập đoàn Tân Á liên hợp lại. Có thể bù đắp ảnh hưởng việc em và Tình Đình làm tổng giám đốc mới đối với hai tập đoàn. Trọng yếu hơn là có thể khiến hai tập đoàn suy nghĩ đến đối phương. Như vậy đối với hai tập đoàn đều có lợi. Anh cho rẳng đây là một cách làm rất tốt!



Trương Lộ Tuyết gật đầu, nói:



- Diệp Lăng Phi. Em cũng cho là như vậy. Nhưng em lại lo lắng Bạch Tình Đình sẽ không đồng ý làm như vậy!



- Tình Đình thì em yên tâm đi, cô ấy cũng giống em!



Diệp Lăng Phi tuy rằng nói như vậy. Thế nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được. So với Trương Lộ Tuyết, ở phương diện này Bạch Tình Đình lại kém một chút. Chí ít khi Trương Lộ Tuyết nghe tin tức này. Tịnh không có bất kỳ ý kiến phản đối. Mà là tỉ mỉ suy nghĩ chuyện này có thể tạo thành ảnh hưởng thế nào đến hai tập đoàn. Đây mới là phản ứng của một tổng giám đốc tập đoàn nên có.



Trương Lộ Tuyết nói:



- Diệp Lăng Phi. Anh là đại cổ đông của tập đoàn Tân Á. Nếu như anh cho rằng trao đổi cổ phần không có vấn đề. Vậy em cùng không có ý kiến!



Nghe được Trương Lộ Tuyết nói vậy. Lăng Phi mới thở phào một cái.