Đô Thị Tàng Kiều

Chương 621 : Nổi điên với tôi

Ngày đăng: 10:56 18/04/20


Diệp Lăng Phi đưa Trương Lộ Tuyết trở về nhà. Sau đó lại tiễn Trịnh Khả Nhạc về tận dưới lầu phòng cô. Vừa đi đến đó thì cả hai đều nhìn thấy một gã say túy lúy đang hồn nhiên hét tên một cô gái.



- Lại một tên nữa thất tình.



Diệp Lăng Phi dùng xe, quét mất qua gã thanh niên chừng 25,26 tuổi kia, nói:



- Tại sao người bị tổn thương luôn là đàn ông nhỉ?



Trịnh Khả Nhạc bật cười thích thú, cô nói:



- Ông chủ Diệp. Câu này ông chủ nói ra mà không thấy có vấn đề sao. Trước giờ chỉ toàn nghe người ta nói người bị tổn thương luôn luôn là phụ nữ. Sao đến miệng anh lại thành đàn ông thế?



- Thực tế là như vậy. Em nhìn tên tiểu tử kia mà xem. Nhất định là bị bạn gái đùa giỡn tình cảm mới mượn rượu giải sầu thảm thương thế kia.



Diệp Lăng Phi nói tiếp:



- Có điều, anh thấy tên này thật bất tài. Đàn ông con trai mà làm những việc này thật mất mặt. Anh chẳng ưa nổi kiểu đàn ông lụy tình bạc nhược như thế này.



Trịnh Khả Nhạc ngó gã đang đứng dưới lầu nhà cô, có phần lo lắng nói:



- Anh Diệp, hay là anh dẫn em lên lầu đi. Em hơi sợ.



- Anh nói em nghe này tiểu nha đầu. Người ta kêu tên bạn gái người ta mắc mớ gì đến em mà em phải sợ. Em tự mình lên lầu đi!



Nói thì nói vậy nhưng Diệp Lăng Phi vẫn xuống xe, cùng Trịnh Khả Nhạc đi đến trước cửa chống trộm.



Gã thanh niên kia đương nhiên không có chìa khóa cửa chống trộm lầu dưới, nên mới không nên được trên lầu mà chỉ có thể đứng dưới hét tên người yêu dấu. Giờ nhìn thấy cánh cửa ngàn trở tình yêu sắp được mở ra thì vội vàng sán tới, cả người nồng nặc mùi rượu, đứng lù lù sau lưng Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc.



Trịnh Khả Nhạc gửi thấy mùi rượu thì nhãn mũi khó chịu rồi xích gần lại người Diệp Lăng Phi hơn. Tay trái thò vào trong túi xách rát chìa khóa ra mở cửa. Kết quả không hiểu có phải do sợ hãi không mà Trịnh Khả Nhạc loay hoay mãi mà cánh cửa vẫn chưa mở ra.



Anh chàng kia sốt ruột, lè nhè giục:



- Cô có mở được không đấy? Nếu không thì tránh ra để tôi mở!



Nói xong, chàng ta kéo Diệp Lăng Phi ra, đòi chen lên trước. Nhưng khi tay anh chàng này vừa đặt lên vai Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi liền quay người, vặn tay chàng ta, rồi nhanh như cắt đạp một đạp vào bụng chàng thất tình làm chàng ta loạng choạng bắn xa vài mét.



Rầm!



Chàng say đa tình ngã nhào xuống đất. Diệp Lăng Phi tiến đến, giơ chân đạp vào ngực tên này mồm mắng:



- Cậu tử tế cho tôi một chút, uống gì mà như say như ma men thế kia. Chẳng được cái tích sự gì cả.



- Tôi tìm bạn gái tôi. Liên quan **** gì đến anh!



Hắn già mồm quát lại. Diệp Lăng Phi nghe xong thì cúi người tát bốp cái vào mặt hắn, rồi nói:



- Cậu còn nói nữa hôm nay tôi cho răng cậu cắm đất hết, không tin thì cứ nói nữa thử xem.



Chàng kia quả nhiên bị dọa không dám lè nhè thêm câu nào nữa, chỉ ôm má khiếp sợ nhìn Diệp Lăng Phi. Hắn đã tỉnh nửa cơn say, ánh mất có phần kinh ngạc sợ hãi.



- Cậu chẳng giống một thằng đàn ông. Con ngươi ta chẳng ai uống say đến mức hồ đồ như cậu. Nếu cậu còn nhớ mình là đàn ông thì căng mắt ra nhìn lại mình đi, lần sau đùng có uống say rồi chạy đến đày làm loạn như thế này nữa. Mượn rượu làm càn càng không phải là đàn ông.



Diệp Lăng Phi nói xong, nhấc chân khỏi người chàng ta, quay lưng, đi đến trước cửa.



Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi tiến vào bên trong rồi đóng cửa lại. Sau cô mới thở phào nhẹ nhõm, tay đập lên ngực hoàn hồn nói:



- Sợ quá đi mất, nếu hôm nay em mà về một mình thì sẽ bị gã kia dọa cho chết mất.



- Em cũng biết sợ sao?



Diệp Lăng Phi vỗ vai Trịnh Khả Nhạc nói:



- Được rồi, em lên lầu đi. Anh về nhà đây.



- Anh Diệp, anh không dẫn em lên lầu sao?



Trịnh Khả Nhạc giơ bộ mặt mèo con đáng thương nói:



- Em rất sợ lên lầu một mình!
- Sư phụ. Rõ ràng là anh đang công kích cơ thể người khác.



Vu Tiêu Tiếu cười lạnh, hơi thở như từ từ lạnh thoát ra nói:



- Hay là em cỡi đồ cho anh xem, để anh thấy chỗ nào của em không mọc lông? Nếu anh tìm không ra cẩn thận em cho anh tàn như hoa cúc. Chuyện em với anh chưa xong đâu.



Vu Tiêu Tiếu lỡ mồm nói, rồi đột nhiên ý thức được chỗ này nói chuyện hoa cúc bầm dập có phần không thích hợp nên chừa lời nói.



Diệp Lăng Phi nghe vậy nghĩ bụng: “tiểu nha đầu này nhất định đang âm thầm ủng hộ Bạch Tình Đình, cố tình chống đối lại mình đày. Tốt nhất mình nên mặc xác nó”. Nghĩ vậy nên hắn cùng không chấp Vu Tiêu Tiếu mà quay sang Bạch Tình Đình nói:



- Trương Lộ Tuyết bị ốm. Hôm nay cô ấy không đến công ty, nên anh đến nhà cô ấy bàn công chuyện.



- Sau đó thì sao?



Bạch Tình Đình lại hỏi y như trên.



- Sau đó đưa Trương Lộ Tuyết đến bệnh viện.



Sau đó hắn cũng không quên nói cả việc thư ký của Trương Lộ Tuyết là Trịnh Khả Nhạc có thể làm chứng cho hắn và Trương Lộ Tuyết. Cũng nói cả việc hắn và Trịnh Khả Nhạc cùng đến nhà Trương Lộ Tuyết rồi cùng đưa Trương Lộ Tuyết đến bệnh viện.



Diệp Lăng Phi liến thắng một hồi rồi lại tiếp:



- Anh đợi cô ấy được tiếp nước xong mới về. Anh không nghĩ mình đã làm gì sai. Bọn em cứ việc phán xét. Chẳng nhẽ anh có thể ngoảnh mặt làm ngơ khi nhìn thấy Trương Lộ Tuyết bị bệnh sao?



Càu nói này của Diệp Lăng Phi làm Bạch Tình Đình rơi vào trầm mặc, quả thật cô cũng thấy Diệp Lăng Phi không làm gì sai. Nếu đổi lại là người con gái khác có lẽ Bạch Tình Đình còn tán dương hành động của Diệp Lăng Phi vài câu, nhưng nếu rơi vào Trương Lộ Tuyết thì chuyện lại sang một nhẽ khác. Cô lại lãnh đạm nói tiếp:



- Thế tại sao anh lại không gọi điện cho em. Dù gì em cùng là bà xã của anh, chẳng lẽ không nên nói với em một tiếng hay sao. Xem anh xem, muộn như vậy mới quay về. Anh còn coi nơi này là nhà của anh nữa không đấy?



Diệp Lăng Phi ngoan ngoãn gật đầu, nói:



- Bà xã. Quả thật anh không nghĩ ra. Lần sau có chuyện gì em cũng sẽ nói trước với em một tiếng. Như vậy đã được chưa?



Bạch Tình Đình cảm thấy chuyện này cữ tiếp tục truy cứu cũng có phần cố chấp nên cô chuyển đề tài nói:



- Được, không nói đến chuyện này nữa. Hãy cứ xem anh coi Trương Lộ Tuyết là gì đã.



Câu nói này của Bạch Tình Đình làm Diệp Lăng Phi ngẩn người, hắn thắc nức:



- Bà xã, em nói vậy là sao?



- Anh không hiểu sao?



Bạch Tình Đình vặn lại.



- Em muốn biết rốt cuộc anh xem em và Trương Lộ Tuyết như thế nào. Chính là sau này anh định làm gì?



- Làm gì?



Diệp Lăng Phi đặt tay lên thái dương, nói:



- Vấn đề nghiêm trọng rồi đấy. Bà xã, vậy anh nói thẳng ra nhé. Bị kẹp giữa em và Trương Lộ Tuyết chẳng vui vẻ gì. Em là vợ anh, anh đương nhiên anh sẽ chọn em. Nhưng nếu em cứ một mực nhẫn tâm như vậy, đem anh ra đánh cược, anh không biết sau này sẽ phải như thế nào. Có thể anh đành phải chọn cách rời đi.



Những lời này của Diệp Lăng Phi làm mặt Bạch Tình Đình biến sắc. Vu Tiêu Tiếu nhìn vẻ mặt Bạch Tình Đình, rồi quay sang Diệp Lăng Phi đang định mở mồm nói thì nghe Diệp Lăng Phi tiếp tục cất lời:



- Mọi người đừng nói gì cả, để anh nói đôi ba câu. Sở dĩ anh nói như vậy không phải vì anh không yêu Tình Đình. Mà là anh cảm thấy bất lực. Quỹ đạo cuộc đời anh và các em không giống nhau. Ban đầu anh cũng chỉ là một người bình thương, có cuộc sống bình thường như bao người bình thường khác. Không thể phủ nhận, có Tình Đình là chuyện hạnh phúc nhất trong đời anh. Anh đã giữ gìn bảo vệ tình cảm đáng trân trọng này. Nhưng cùng có lúc anh cảm thấy rất mệt mõi. Bà xã à, chuyện tranh đấu giành giật giữa em và Trương Lộ Tuyết cũng đừng nên kéo cả anh vào. Anh không muốn trở thành món hàng đổi chác giữa hai người bọn em. Anh có quỹ đạo cuộc đời của mình. Anh cùng có cách sống riêng của bản thân mình. Anh không muốn người khác can thiệp vào tự do cá nhân anh. Bà xã, sức chịu đụng của anh cũng có giới hạn. Nếu em cảm thấy nặng nề, cảm thấy gánh nặng khi sống cùng anh, anh sẽ chọn cách ra đi. Anh sẽ rời khỏi thành phố này. Anh chỉ nói đến đây thôi. Anh cùng thấy hơi mệt rồi. Bọn em cứ nói chuyện tiếp đi nhé.



Diệp Lăng Phi nói xong, trước mặt bốn cô gái chầm chậm quay người bước lên lầu.



Bạch Tình Đình có phần bối rối, cô quay sang phía Chu Hân Minh nói:



- Hân Minh, phải làm sao đây?



- Tớ không biết



Chu Hân Minh không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói vậy, cô cũng thấy những lời Diệp Lăng Phi vừa nói không phải lời nói đùa bắng nhắng như mọi khi. Trước đây, cô cũng chưa từng nghe giọng điệu này vừa căng thẳng vừa thành thật này của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Minh nghĩ thầm: “Chẳng nhẽ Diệp Lăng Phi cảm thấy rồi?”



Bạch Tình Đình cắn môi rồi đột nhiên đứng dậy, cô cũng lên lầu, đuổi theo Diệp Lăng Phi.