Đô Thị Tàng Kiều

Chương 637 : Tối độc phụ nhân tâm

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Lúc Diệp Lăng Phi chạy xe đến bãi biển thì bọn người Phương Linh đã nô đùa bên bãi biển rồi. Sau khi hắn đỗ xe xong vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Phương Linh mặc đồ bơi gợi cảm đang vẫy tay với hắn.



Người phụ nữ này có một thân hình tuyệt đẹp, cộng với việc mặc đồ bơi gợi cảm, đó rõ ràng là hóa thân thành vật cũng cướp hồn, có thể mê hoặc chết người.



Diệp Lăng Phi chỉ là có chút không hài lòng, tại sao đồng nghiệp nữ của mình không mặc bikini chứ?



Ánh mắt của Diệp Lăng Phi đã lướt nhanh qua bờ biển, bờ biển lúc này ngoài Phương Linh ra còn có Trần Tây cũng đang mặc đồ bơi, chí là đồ bơi của Trần Tây so với Phương Linh con tăng thêm sự bảo thủ.



Diệp Lăng Phi nhớ bộ phận mình còn có nhân viên nữ, sao không nhìn thấy, hắn đảo mắt nhìn xuống biển thì thấy dưới biển ba đồng nghiệp nữ của mình đang đùa nghịch dưới biển, chỉ là nhìn không rõ bọn họ mặc đồ bơi gì.



Diệp Lăng Phi quơ tay cười đi về phía Phương Linh.



Hắn vừa đi chưa được mấy bước thì điện thoại reo lên, Diệp Lăng Phi nhìn xem là Chu Hân Minh gọi đến.



Ở bên ngoài Chu Hân Minh là người có tính khí nóng nảy khiến người ta không giám tiếp cận, nhưng làm tình trên giường thì lại khiến người ta mãi không quên được mùi vị. Tối hôm qua Diệp Lăng Phi vốn không có ** mạnh mẽ như vậy, nhưng làm sao có thể qua được sự trêu ghẹo được tỏa ra từ cơ thể mềm mại mịn màng khiến người ta phải ngất ngây đó của Chu Hân Minh, lại cộng thêm việc Chu Hân Minh cố ý câu dẫn Diệp Lăng Phi, con ngẫu hứng tạo ra những tư thế đầy mê lực khiến cho dục hoả của Diệp Lăng Phi không thể thu hồi lại được, vừa qua một trận đại chiến cơ thể Chu Hân Minh mệt lừ, Diệp Lăng Phi cũng mất sức phí lực nhiều.



Lúc này Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Chu Hân Minh gọi đến thì không được lại nhớ đến cảnh quấn quýt nhau tối qua, hắn cười xấu xa nói:



- Sao thế, vừa tách khỏi một trận công phu giờ lại muốn anh rồi sao?



- Diệp Lăng Phi, không rảnh tào lao với anh!



Ngữ khí của Chu Hân Minh rất nghiêm nghi, trong ngữ khí không có chút tình cảm dịu dàng nào cả. Diệp Lăng Phi vừa nghe liền dự cảm nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Hắn cũng thu lại tâm trang đùa bợt Chu Hân Minh, rất thanh thật hỏi:



- Hân Minh, xảy ra chuyện gì rồi sao?



- Anh đã từng nghe nói qua Hồ Dương chưa?



- Hồ Dương?



Diệp Lăng Phi vưa nghe liền nhớ lại, sau đó lắc đầu nói:



- Anh không nhớ gì cái tên nay cả!




Phương Linh bìu môi nói:



- Những năm này không có ai còn ngây thơ cả, lúc đầu tôi cũng cảm thấy tiểu tử Đổng Học Dân rất ngây thơ, ai dè hắn lại là một tên đại khốn nạn.



Diệp Lăng Phi vừa nghe Phương Linh nhắc đến Đổng Học Dân, dự cảm giữa Phương Linh và Đổng Học Dân nhất định là có chuyện, hắn bà tám hỏi:



- Phương Linh, có phải cô và Đổng Học Dân có chân không, nếu không sao cô lại nói hắn như thế.



- Hư! Bổn cô nương còn có chân với anh đó, anh tin không?



Phương Linh vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy bất giác phẫn nộ nói:



- Hắn muốn lên bổn cô nương này, con kém một tay đó!



Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:



- Tôi thấy cô làm gì phải tức giận thế, chẳng qua chỉ là hỏi chút chuyện riêng tư của cô thôi mà, nếu cô không muốn nói thì tôi không hỏi nữa.



- Có gì mà ngại nói chứ, tôi và Đổng Học Dân quả thật là có một chân, ồ, anh đừng hiểu nhầm, chỉ là tôi và hắn đã từng yêu nhau, lúc đó tôi vừa chia tay với bạn trai, hắn rất quan tâm đến tôi, tôi bắt đầu yêu hắn. Ai biết được hắn con là tên rất háo sắc, tôi và hắn yêu nhau chưa được mấy ngày thì tên tiểu tử đó đòi phát sinh quan hệ với tôi, hắn cũng không xem thử, Phương Linh tôi là ai, bạn trai tôi và tôi yêu nhau hơn một năm rồi, đừng nói là lên giường mà ngay cả quần áo cũng không cởi sạch cho anh ấy nhìn nữa là, Đổng Học Dân còn muốn lên giường với tôi, thật là ý nghi viễn vông. Tôi cảm thấy tên tiểu tử này không chín chắn, đợi khi tôi dò hỏi kĩ càng rồi mới biết được hắn đã kết hôn rồi, anh nói xem có đáng giận hay không chứ, tôi chửi hắn thậm tệ rồi chia tay hắn luôn!



- Không phải đó chứ, chia tay rồi mà hai cười còn làm việc với nhau?



DLP kinh ngạc hỏi.



- Có liên quan gì chứ, tôi chính là muốn để cho hắn thấy tôi mà buồn rầu, tại sao chứ, là vì hắn không lên được tôi, tôi có thể giận hắn!



DLP vừa nghe xong lại cẩn thận quan sát Phương Linh, khẽ thở dài nói:



- Thanh trúc xà nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng châm, lưỡng ban do thi kha, tối độc phụ nhân tâm!



(tam hiểu là: Con người không dưng vô cớ mà hận, luôn có cái lý của nó, giống như câu nói “gieo nhân nào gặt quả ấy”, khi đó lòng phụ nữ sẽ độc ác nhất).