Đô Thị Tàng Kiều
Chương 651 : Sao anh chẳng có cảm giác gì?
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
Chu Hân Mính bận rộn cả buổi tối, mãi tới hơn ba giờ sáng cô mới nhắm mắt nghỉ ngơi được chút. Lúc Chu Hân Mính tỉnh dậy đã là năm giờ hơn. Chu Hân Mính vội vàng chạy đi rửa mặt, sau đó liền gọi Tiểu Triệu đang ngủ ở đội cảnh sát hình sự tới văn phòng của mình, dặn dò Tiểu Triệu phải cho người bảo vệ Phó Hải cẩn thận, đợi hôm nay cô sẽ trình báo lên cấp trên để xin cho người bảo vệ Phó Hải hai tư trên hai tư.
Tiểu Triệu nhận lời nói:
- Đội trưởng Chu, cô yên tâm đi. Tôi hiểu rất rõ tính quan trọng của Phó Hải đối với chúng ta. Tôi sẽ đích thân dẫn theo anh em tới bảo vệ hắn.
- ừm, tạm thời cứ để hắn ở tại đội của chúng ta. Tôi về nhà một lát rồi quay lại ngay. Còn về phía người nhà của Phó Hài, cậu cho người đi bảo vệ họ nhé!
Chu Hân Mính nói.
Tiểu Triệu gật đầu đồng ý. Lúc này Chu Hân Mính mới lái xe rời khỏi đội cánh sát.
Trên đường quay trở về biệt thự. Chu Hân Mính lại nghĩ tới việc tối qua Bạch Tình Đình và mọi người uống rượu trong biệt thự. Lúc cô rời khỏi biệt thự, thấy mấy người đó đều uống rất nhiều. Chu Hân Mính lại nghĩ tới cốc rượu mà Bạch Tình Đình mời cô. Sau khi uống xong, cô liền cảm thấy có vấn đề song vì Tiểu Triệu gọi điện tới nên Chu Hân Mính đành từ bó việc truy hỏi chuyện cốc rượu là thế nào, giờ nghĩ lại cô cảm thấy cốc rượu đó chắc chấn có gì đó không ổn.
- Uống xong cảm thấy rất hưng phấn và kích động, chắc chắn có gì đó bên trong.
Chu Hân Mính vừa nghĩ tới đây, lòng liền thắt lại. Cô nghĩ tới thân phận của Tiêu Vũ Văn, Tiêu Vũ Văn là cháu gái của Tiêu Triều Dương, dân xã hội đen, muốn kiếm thứ gì kích thích hưng phấn chẳng phải quá dễ dàng sao.
Chu Hân Mính thầm nghĩ: “Mong rằng đừng có xảy ra chuyện gì”. Thế rồi cô vội vàng tăng tốc, lao thẳng xe về biệt thự.
Chu Hân Mính vừa lái xe tới trước trạm đón xe bus ở phía ngoài của khu biệt thự liền nhìn thấy Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu đang đứng đón xe ở bên kia. Giờ còn chưa tới sáu giờ sáng mà, sớm nhất cùng phải sáu rười xe bus mới chạy. Lúc này, Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu đứng ngóng đường chắc chỉ bắt taxi thôi.
Chu Hân Mính cho xe dừng lại bên đường. Cô thò đầu ra ngoài qua cửa xe, gọi Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tuyết Hàn, Tiêu Tiếu, sao đi sớm thế!
Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Chu Hân Mính, cả hai liền trở nên ngượng ngùng, không tự nhiên. Vu Tiêu Tiếu cũng rất khác ngày thường, cô dùng tay đẩy Trương Tuyết Hàn đang ở bên cạnh, ngụ ý để Trương Tuyết Hàn qua bên này nói chuyện. Trương Tuyết Hàn cúi đầu xuống, bước đi rất chậm rất chậm, cùng không biết vì cơ thể không thoải mái hay Trương Tuyết Hàn ngại không muốn gặp Chu Hân Mính. Tóm lại, đợi Trương Tuyết Hàn bước tới bên xe của Chu Hân Mính thực sự mất rất nhiều thời gian. Dáng đi cực kỳ chậm rãi và khó khăn, chậm tới mức khiến Chu Hân Mính phải đặc biết để ý tới giữa hai đôi chân của cô. Chu Hân Mính nhớ lần đầu tiên sau khi có quan hệ với Diệp Lăng Phi cô cùng bước đi rất chậm, rất khó khăn.
- Chẳng lẽ tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?
Chu Hân Mính không ngừng quan sát Trương Tuyết Hàn. Song cô lại cảm thấy không đúng. Chu Hân Mính biết cơ thể của Trương Tuyết Hàn rất yếu, căn bản không thể chịu được những việc quá kích động. Chứ đừng nói tới việc nảy sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi. Như thế có thể sẽ khiến Trương Tuyết Hàn mất mạng.
Chu Hân Mính tìm đủ mọi lý do cùng không sao hiểu được. Đợi Trương Tuyết Hàn bước tới sau xe của Chu Hân Mính, cô liền xuống xe, cười nói:
- Tuyết Hàn, sao thế? Chị thấy em bước đi chậm quá. Hay hôm qua em ngủ không được tốt?
Trương Tuyết Hàn lắc đầu lia địa. Khuôn mặt cô trong thoáng chốc đỏ bừng lên. Cô quay đầu lại nhìn Vu Tiêu Tiếu. Nhưng lại thấy Vu Tiêu Tiếu đang đứng bên đường, chăm chú nhìn trên đường xem có chiếc xe taxi nào không, chứ nhất định không muốn nhìn qua bên này.
Trương Tuyết Hàn cúi đầu xuống, nhỏ nhẹ nói:
- Em và Tiêu Tiếu dậy sớm quá!
- À, thì ra thế!
Chu Hân Mính nói.
Trương Tuyết Hàn nói một tiếng rồi cứ cúi đầu xuống không chịu ngẩng lên. Chu Hân Mính đang định nói thì nghe thấy tiếng gọi của Vu Tiêu Tiếu ở phía sau:
- Tuyết Hàn, có xe rồi. Chúng ta mau đi thôi!
Chu Hân Mính kinh ngạc hỏi.
Diệp Lăng Phi đưa tay phải lên vò vò đầu, mở miệng nói:
- Hân Mính, anh thực sự không nhớ, anh chỉ nhớ chuyện tối qua uống rượu. gìờ đầu óc anh rất đau, sao lại thế này chứ. Anh có uống rượu đi nữa cũng không thể nào lại đau đầu thế này được. Còn nữa, sao anh không nhớ gì chuyện tối qua chứ?
- Rượu có vấn đề!
Chu Hân Mính lập tức nghĩ ngay đến rượu, mở miệng nói:
- Diệp Lăng Phi, anh uống xong loại rượu đó có phải thấy rất hưng phấn không, càng uống càng cảm thấy hưng phấn?
-ừ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Quả thật có cảm giác như vậy, cảm giác đó giống như thuốc...!
Diệp Lăng Phi vừa nói tới đây, đột nhiên đứng phẳt dậy, nhảy khỏi giường, người trần truồng lao về phía cửa định mở ra, song nghe thấy tiếng của Chu Hân Mính gọi vọng lại:
- Diệp Lăng Phi, anh mặc quần áo vào đã rồi hãy ra ngoài. Tình Đình lúc nãy từ phòng anh đi ra đó!
- Sao! Tình Đình từ phòng anh đi ra?
Diệp Lăng Phi nhìn thân thể trần truồng của mình, hỏi:
- Chẳng lẽ Tình Đình đã nhìn thấy bộ dạng này của anh?
- Nào chỉ có nhìn thấy không, nãy em cũng thấy Tình Đình gần như anh lúc này chạy ra, ai biết mấy người tối qua đã xảy ra chuyện gì chứ. Ngoài Tình Đình ra, ồ, còn có Trương Lộ Tuyết cũng rất kỳ lạ, người trông rất bình thường thế mà chẳng hiểu tại sao quần nhỏ lại rơi ở phòng khách. Còn cả mấy người như Vu Tiêu Tiếu. Trương Tuyết Hàn.... sáng nay đều rất kỳ quái, ai ai cũng lạ. Diệp Lăng Phi, tóm lại tối qua đã xảy ra chuyện gì hả, em sắp bị mọi người làm cho phát điên rồi!
- Không phải chứ!
Diệp Lăng Phi chết lặng, trần truồng đứng giữa phòng, miệng chán nản nói:
- Hân Mính, ý của em là tối qua anh một lúc có quan hệ với cả sáu cô gái?
- Sáu thì em không dám chắc, nhưng, vết máu trên giường anh ít ra cũng chửng minh, tối qua anh đã quan hệ với một cô gái.
Hân Mính chỉ tay vào vết máu trên giường nói:
- Đó chính là chứng cứ, còn về những điều khác, tạm thời chưa có chứng cứ gì cả, song cũng không loại trừ khả năng này!
- Nhưng sao anh chẳng có cảm giác gì, điên, ông trời không nỡ đối xử tàn nhẫn với anh như thế chứ!
Diệp Lăng Phi buồn bã nói:
- Một đời anh minh của anh bị hủy trong chốc lát rồi!